*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ai nói ngươi không sao?”
Giờ phút này Tần Ninh lại cười.
“Ba trăm hai mươi bảy loại thánh đan, một ngàn tám trăm bảy mươi viên, tác dụng của đống đan dược đó dung hợp một chỗ, cho ngươi thực lực lớn mạnh, thế nhưng cũng là để ngươi thành một quả bom”.
“Bây giờ điều ta muốn làm là căn cứ vào tác dụng của ba trăm hai mươi bảy loại thánh đan để dung hợp chúng làm một”.
“Chúng đang xoắn lại với nhau giống như một sợi dây, bây giờ ta muốn tháo sợi dây này ra, nếu phá hủy sai một chỗ thôi là ngươi sẽ xong đời”.
Ba trăm hai mươi bảy loại thánh đan.
Mỗi một loại đều có tác dụng khác nhau.
Muốn hoàn mỹ dung hợp một chỗ, khó sao?
Khó như lên trời! Dương Thanh Vân nhìn về phía Tần Ninh, lại nói: “Con tin tưởng sư phụ mà!”
“Nghiêm túc một chút, đừng tưởng rằng mặt trẻ ra thì tâm trí cũng có thể trẻ theo”.
“Hả?”
Dương Thanh Vân sững sờ.
Tần Ninh mang tới một cái gương.
Dương Thanh Vân nhìn mình trong gương, trong nháy mắt ngây người.
Phải biết trước đó hắn ta đã sống vài vạn năm, vẻ bề ngoài là người đàn ông trung niên ba mươi mấy tuổi.
Nhưng bây giờ mình trong gương.
Khuôn mặt thanh tú, vẻ mặt kinh ngạc, đôi mắt trong veo.
Hiển nhiên là khoảng hai mươi tuổi.
Nhìn qua vô cùng tương xứng với Tần Ninh.
“Sao lại thế...”, Tần Ninh mỉm cười nói: “Ta cũng không có cách nào cả, bây giờ sư phụ ngươi chỉ là Hư Thánh, có thể điều hòa tác dụng thuốc trong cơ thể ngươi đã không đơn giản rồi”.
“Tác dụng của đống đan dược đó trộn lẫn với nhau, ngươi không chết đã là kỳ tích, ta có thể giúp ngươi điều hòa lại càng là kỳ tích bên trong kỳ tích!”
“Về phần vẻ bề ngoài... Uống thuốc nhiều mới thế...”, Dương Thanh Vân vội vàng nói: “Vậy sư phụ, có khi nào con sẽ bị như vậy cả đời không…”, “Vậy Tiên Nhân phải làm sao bây giờ?”
Tần Ninh cười nói: “Ta khó mà nói chắc được, nhưng mà ngươi trẻ ra, nói không chừng Tiên Nhân càng thích ngươi thì sao?”
“...”, giờ phút này vẻ mặt Dương Thanh Vân vô cùng đau khổ.
“Được rồi, đừng nghĩ những điều này nữa!”
Tần Ninh lại nói: “Nói xem ngươi đã xảy ra chuyện gì đi!”
Dương Thanh Vân gật đầu.
“Lúc trước người hôn mê bất tỉnh, con đến thành Thanh Ma muốn tìm y sư, kết quả gặp phải đám người Huyết Ninh Nhi, không biết làm sao lại phát hiện con là võ giả Tinh Mệnh, con bị lừa rồi bị bọn họ bắt đến thành Huyết Linh, nhốt lại”.
“Mỗi ngày đều cho con ăn đan dược, con cũng không nhớ nổi là bao nhiêu ngày rồi, mỗi ngày sức mạnh trong cơ thể tăng vọt gần như muốn làm cơ thể con nổ tung, kết quả mỗi lần đều không thể chết được”.
“Huyết Linh cung đúng là giỏi”.
Tần Ninh cười cười nói: “Huyết Ninh Nhi được Thanh Thanh tiểu thư gì đó sai bảo, không biết Thanh Thanh tiểu thư kia có biết ngươi hay không, cô ta là một vị cường giả Địa Thánh trong Thương Long điện”.
“Không biết thì thôi, nếu biết ta sẽ không bỏ qua một người nào cả, dám có ý đồ với đồ đệ ta, muốn chết”.
Dương Thanh Vân vô cùng rung động: “Sư phụ, bây giờ người chỉ là Hư Thánh...”, “Hư Thánh thì sao?”
Tần Ninh lại khiển trách: “Làm sao?
Xem thường sư phụ?
Cho dù là Hư Thánh ta cũng có thể giúp ngươi tìm lại thể diện”.
“Cùng lắm thì gọi các sư đệ ngươi đến!”
“Hả?”
Dương Thanh Vân sững sờ.
Tần Ninh không thèm để ý nói: “Tối ngươi sẽ biết, sau này hãy nói”.
“Vâng!”
Trong mấy ngày sau đó, mỗi ngày Tần Ninh đều thay đổi dược liệu trong thùng thuốc cho Dương Thanh Vân.
Mỗi ngày bên trong thùng thuốc đều xuất hiện rất nhiều tạp chất được bài xuất ra từ trong cơ thể Dương Thanh Vân.
Mà sau khi tắm thuốc mỗi ngày, dần dần thân thể Dương Thanh Vân cũng đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Da thịt như ngọc, phong thần tuấn lãng.
Dương Thanh Vân lúc còn trẻ vốn dĩ đã vô cùng đẹp trai.
Không phải vẻ đẹp khoa trương kia, mà là... vẻ đẹp tiềm ẩn bên trong.
Nếu không phải thế, năm đó Tiên Nhân bị trói cũng không có khả năng đồng ý gạo nấu thành cơm như vậy.
Năm đó Tần Ninh từng cho rằng.
Có lẽ Tiên Nhân cũng ham mê sắc