Tần Ninh lại dứt khoát nói: "Ngươi không đi ra thì ta cứu người kiểu gì? Ngươi mà ở lại đây thì lát nữa sẽ không chịu nổi đâu!"
Nghe đến lời này, Ly Tâm Lăng càng thêm không hiểu.
Ly Tâm Linh Nguyệt lại nắm tay ca ca, điềm nhiên nói: "Ca ca yên tâm đi, Tần đại ca là người tốt, sẽ không hại muội đâu".
"Huynh không có ý đó, chỉ là..."
"Không có chuyện gì đâu mà!"
Ly Tâm Lăng nghe vậy, gật đầu rồi quay người rời đi, đóng cửa phòng.
Tần Ninh lúc này nhìn Ly Tâm Linh Nguyệt.
"Linh Nguyệt, ta có vài lời muốn nói rõ với ngươi".
Tần Ninh nghiêm túc nói: "Cặp mắt của ngươi không giống bình thường, sẽ mang lại một sự thay đổi long trời lở đất cho ngươi, tương lai ngươi nhất định sẽ vang danh Thanh Châu”.
"Khi ta chữa khỏi cặp mắt của ngươi, dù ngươi có muốn sống bình thường thì cũng không thể... Mà trở thành một võ giả mạnh mẽ thì bản thân sẽ phải gặp rất nhiều phiền phức, giết người, bị giết, giết người, bị giết, tuần hoàn qua lại..."
Nghe đến lời này, Ly Tâm Linh Nguyệt chỉ cười: "Tần đại ca yên tâm, ta hiểu mà. Thế nhưng ta vẫn sẽ làm. Ta rất mong có thể được nhìn thấy ánh sáng một lần nữa. Hơn nữa, ta cũng muốn bảo vệ ca ca!"
Nghe đến lời này, Tần Ninh hơi sững sờ.
"Ca ca mặc dù đã thành Thánh Nhân, thế nhưng ta biết, bởi vì có Tần đại ca ở nên ca ca mới an toàn. Một khi Tần ca ca rời đi thì ca ca sẽ không còn an toàn nữa".
"Cho nên ta muốn bảo vệ ca ca".
Tần Ninh hơi rung động.
"Ta hiểu rồi!"
Sau đó, Tần Ninh cũng không dài dòng nữa.