Điều này, đối với võ giả mà nói, vẫn luôn là như thế.
Thánh Nhân, có năng lực siêu phàm, ngưng tụ được tam hồn, Hư Thánh, có một từ Hư trong đó, không phải là Thánh Nhân chân chính.
Nhưng mà giờ phút này, Tần Ninh lại làm được điều đó.
Hư Thánh tầng năm, chống lại cảnh giới Thánh Nhân tam hồn!
Ầm... Một giây sau, một tiếng nổ vang truyền ra.
Coi voi lớn dùng vòi quấn bụng của con hổ lên rồi quăng ra xa.
Một tiếng ầm truyền ra.
Cái bóng con hổ dữ tán loạn.
Lúc này con voi lớn trực tiếp đạp một chân xuống.
Huyết Phương Đông biến sắc, kêu thảm một tiếng, cả người lùi lại.
Ông ta muốn dùng thân thể Thánh Nhân của mình để đưa hai tay ra ngăn cản.
Thế nhưng hai tay vừa mới chạm vào cú đá của con voi lớn kia đã bị nứt xương ra trong nháy mắt.
Lúc này Tần Ninh vung bàn tay lên, con voi lớn lại đạp xuống một cú nữa.
“Cung chủ!”
“Cung chủ!”
Sắc mặt mấy người còn lại đều trắng nhợt.
“Cha!”
Giờ phút này sắc mặt Huyết Ninh Nhi cũng biến đổi.
Cha cô ta Huyết Phương Đông là núi dựa, là trụ cột của cô ta, cô ta có thể an ổn tu hành trong Thương Long điện, không thể thiếu được thánh thạch, thánh đan mà cha cô ta đưa cho, ngoài ra còn phải tạo quan hệ vân vân.