*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quả thật là hắn không có! Hắn đã thấy những thứ đó từ tám vạn năm trước rồi, giờ cũng không khác gì lắm.
Nếu nói đến điểm khác biệt thì nó cũng rất nhỏ bé.
Ví dụ như, trước kia, ở vùng đất Vạn Thánh không có sự tồn tại của Ma Quang tông, mà bây giờ thì Ma Quang tông lại làm bá chủ ở đó.
Còn những nơi khác lại không có gì thay đổi.
Cô cô Bách Hương thấy thế cũng không mấy ngạc nhiên, cô ta tiếp lời: "Thánh nữ tiền nhiệm của thánh địa Hiên Viên đã qua đời, bây giờ vẫn còn chưa chọn ra thánh nữ mới, vốn dĩ chức vụ ấy là do ta kế thừa, nhưng trong thánh địa lại xuất hiện kẻ phản bội, khiến ta không thể không phá vỡ bí pháp của thánh địa Hiên Viên mà chính mình cực khổ tu luyện, để rồi phải tu luyện nó thêm một lần nữa, rồi đi đến đâu cũng phải che dấu tung tích của bản thân, thế nhưng, vị tiểu sư muội kia của ta vẫn không muốn buông tha ta".
"Tiểu sư muội lo lắng rồi sẽ có một ngày ta cướp lại vị trí thánh nữ ấy, nên vẫn luôn phái người tìm kiếm ta".
"Vốn dĩ, ta sẽ từ từ khôi phục đến cảnh giới Hóa Thánh, sống ung dung tự tại trong thành Thanh Ma, thánh địa Hiên Viên muốn tìm ta cũng chẳng phải là chuyện đơn giản".
"Nhưng ai biết được ngươi lại xuất hiện, người của nhà họ Thanh ở Thanh Uyên thế mà lại tìm đến nơi này".
Nghe cô cô Bách Hương nói vậy, Tần Ninh bình thản nói: "Đây đâu liên quan gì đến ta..."
"Ta biết là không liên quan đến ngươi, nó chỉ là trùng hợp mà thôi".
Cô cô Bách Hương chậm rãi nói: "Ta đã từng nghĩ rằng, tặng thánh địa Hiên Viên cho sư muội tốt của mình cũng không sao, nhưng ai ngờ rằng sư muội vẫn luôn đề phòng ta".
Tần Ninh cười nói: "Thánh quyết mà cô tu luyện hẳn là từ trẻ tuổi dần trở nên già nua, rồi lại từ già cỗi trở lại độ tuổi vốn có, nếu là ta thì ta cũng thèm muốn nó, phụ nữ... đều thích đẹp...", cô cô Bách Hương nhìn vào Tần Ninh, trong ánh mắt thoáng qua một tia bất thiện.
"Do vậy, ta đành phải tranh giành một phen với sư muội rồi!"
"Lấy cái gì để tranh chứ?"
Tần Ninh cười hỏi: "Trong thánh địa Hiên Viên chắc là phải có một hai tên cao nhân Thiên Thánh nhỉ?"
"Nếu bọn họ ủng hộ sư muội của cô thì cô tranh giành kiểu gì?"
Cô cô Bách Hương đầy kinh ngạc nhìn về phía Tần Ninh.
"Người ngoài đều đồn đại rằng trong Đại Nhật Sơn, thánh địa Hiên Viên, Thiên Hạc lâu và Thiên Long điện đều có cao nhân Thiên Thánh tồn tại, nhưng chưa từng có ai gặp qua, sao ngươi lại chắc chắn như vậy?"
Tần Ninh mỉm cười.
"Cảnh giới Thánh Nhân tam hồn".
"Cảnh giới Địa Thánh thất phách".
"Cảnh giới Thiên Thánh thập phẩm".
"Nếu không có gì ngoài ý muốn thì những võ giả tới cảnh giới Địa Thánh có thể dễ dàng sống hơn mười vạn năm không phải sao?"
"Rồi lại liên tục bế quan, tóm lại chắc là cũng có một hai người tới Thiên Thánh nhỉ?"
Cô cô Bách Hương lắc đầu.
"Cao nhân Thiên Thánh được xưng làm cao nhân là vì để đột phá Thiên Thánh quá đỗi là khó khăn, sư phụ ta chính vì muốn đột phá Thiên Thánh, nhưng kết quả lại thất bại, khiến cho ba hồn bảy phách tiêu tan, hóa thành tro bụi".
"Có rất nhiều Địa Thánh vì không chịu nổi sự mài mòn của thời gian mà lựa chọn mạnh mẽ đột phá, nhưng cái kết lại là đạo mất mà thân cũng tiêu tan".
Tần Ninh gật đầu đồng ý.
Những lời này quả thật không sai.
Trên con đường tu luyện võ đạo.
Có thể có rất nhiều thiên tài, tốc độ tiến bộ cảnh giới vô cùng nhanh chóng.
Một vị thiên tài sớm đạt đến cảnh giới Thánh Nhân tam hồn, rồi bước vào Địa Thánh.
Thế nhưng lại thất bại hết lần này đến lần khác, năm này qua năm khác, cho dù là có tuổi thọ hơn mười vạn năm, thì khi ấy, bọn họ cũng sẽ đánh mất lòng tin vào bản thân mình, rồi niềm tin và ý chí dần dần bị mài mòn.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà một vài người bất chấp cả tính mạng tiến vào trong một vài cấm địa hung hiểm để tìm kiếm phương pháp đột phá.
Nếu không thể đột phá thì có khác gì cái chết không?
Sự ràng buộc, kìm hãm cảnh giới này rất dễ dàng khiến người ta phát điên!
"Vậy thì cô phải tranh thủ thời gian rồi".
Tần Ninh đứng dậy, vươn vai rồi cười nói: "Tộc trưởng nhà họ Thanh ở Thanh Uyên, Thanh Chiết Sa, đã bị ta giết chết, e rằng thánh địa Hiên Viên đứng sau ông ta sẽ sớm tìm được cô thôi, vị sư muội kia của cô... chắc là sẽ nhanh chóng tới kết liễu cô đấy!"
"Cô cô Bách Hương... à, quên mất, phải là Hiên Viên Hương Nhi nhỉ, lần này xem như cô thiếu ta một ân huệ, nhớ trả lại cho ta!"
Nghe vậy, Hiên Viên Hương Nhi cũng mỉm cười, nói: "Ban đầu, ngươi giết người của nhà họ Thanh, Thanh Chiết Sa chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ta, bắt ta là thật, giết ngươi cũng là thật, sao ngươi có thể nói ta