Phong Thần Châu

Chương 4001




 

Tần Ninh lại bình tĩnh đáp: "Tìm Kỷ Phác, ép hỏi Kỷ Phác xem Vấn tiên sinh ở đằng sau là người phương nào, ép hỏi không ra thì giết!"  

 

"Sau đó lại tìm Vấn tiên sinh kia!"  

 

"Chuyện này cần kế hoạch sao?"  

 

Dương Thanh Vân sững sờ.  

 

Ừ nhỉ, có đạo lý.  

 

Sư tôn xưa nay đã làm việc như vậy rồi.  

 

Trực tiếp tới cửa giết, giết cho sợ rồi hỏi.  

 

Đơn giản, trực diện!   

 

Nhưng những người khác mà làm như thế thì đã sớm mất mạng!   

 

Hiên Viên Hương Nhi uống chén nước, từ từ nói: "Trong Ma Quang tông, Kỷ Phác thực lực mạnh mẽ, nghe nói đang đột phá ràng buộc Thánh Nhân, nếu kẻ này đến Địa Thánh rồi thì e là cũng phiền phức!"  

 

"Hơn nữa, chớ xem thường Nam Vực Thanh Châu, tuy nói Nam Vực chia làm thất đại địa, nhìn không bằng mấy vực khác, nhưng Nam Vực này cũng phức tạp lắm!"  

 

Hiên Viên Hương Nhi đến từ Hiên Viên thánh địa, nằm ở Đông Vực Thanh Châu, cho nên tương đối hiểu về tin tức bên trong Thanh Châu.  

 

Nếu như Tần Ninh lỗ mãng đi vào Ma Quang tông làm loạn, e là sẽ dẫn đến hậu quả rất đáng sợ.  

 

"Ăn cơm trước đã!"  

 

Mấy người dùng cơm.  

 

Không bao lâu, tiểu nhị đưa bản đồ đến.  

 

Vùng đất Vạn Thánh.  

 

Vị trí Ma Quang tông được đánh dấu rất rõ ràng.  

 

Ngoài ra còn có một vài thế lực khác ở vùng đất Vạn Thánh cũng được đánh dấu vị trí.

 

"Xuất phát nào!"  

 


Ăn cơm xong, Tần Ninh đứng dậy, cười nói: "Đi Ma Quang tông!"  

 

Dương Thanh Vân, Huyền Chấn, Tiên Vô Tận và Hiên Viên Hương Nhi cũng lần lượt đứng dậy.  

 

Năm người cùng đi ra ngoài thành.  

 

"Sư phụ, nếu chúng ta chỉ đi bộ thôi thì thật đúng là phải mất nửa tháng đấy".  

 

Dương Thanh Vân cười nói: "Cũng không phải do ba Thánh Nhân chúng ta chậm, mà là hai Hóa Thánh quá chậm...", Tiên Vô Tận cùng Huyền Chấn xấu hổ đỏ mặt.  

 

Dương Thanh Vân thật không biết xấu hổ!  

 

"Vậy thì dùng thú cưỡi thôi".  

 

"Vâng vâng, vậy gọi Cửu Anh ra ạ!"  

 

Dương Thanh Vân cười nói.  

 

Cửu Anh từ lần nuốt một quả trứng thánh thú cửu giai liền biến mất vô tung vô ảnh, Dương Thanh Vân vẫn nhớ kỹ.  

 

"Nó thì không được!"  

 

Tần Ninh nhìn phía trước, nói: "Chờ một chút, lát nữa sẽ có người tới đón chúng ta!"  

 

Có người tới đón?  

 

Dương Thanh Vân cũng nhìn về phía trước.  

 

Ai vậy?  

 

Ước chừng một ngày trôi qua, trên bầu trời bỗng vang lên tiếng chim ưng thét gào.  

 

"Tần công tử!"  

 

Một bóng người từ trên trời giáng xuống.  

 

Chính là Lăng Loạn đạo nhân! Lăng Loạn đạo nhân nhìn Tần Ninh, khách khí chắp tay.  

 

"Bắt Tần công tử đợi lâu rồi, mấy ngày nay ta phải điều tra một chút tin tức, cho nên lỡ chút thời gian".  

 

"Sao rồi?"  

 

Tần Ninh giờ phút này đi về phía Phi Ưng, hỏi Lăng Loạn đạo nhân.  

 

"Tần công tử, không cần tới Ma Quang tông nữa, chúng ta đi thẳng đến Cực Địa đi!"  

 

Lăng Loạn đạo nhân cười nói: "Những ngày qua có một chuyện lớn xảy ra".  

 

"Bên trong Cực Địa xuất hiện một khu di tích. Nói là di tích thì cũng không đúng lắm. Cực Địa là khu vực thần bí nhất trong thất đại địa của Nam Vực Thanh Châu. Nghe nói năm đó Nam Vực Thanh Châu là mạnh nhất, sinh ra rất nhiều cao nhân Thiên Thánh!"  

 

"Thế nhưng chẳng biết tại sao mà lại chết rất nhiều, cuối cùng khiến cho Cực Địa trở thành một khu vực không người hỏi thăm".  

 

"Nhưng ngay tại vài ngày trước, Cực Địa xuất hiện một chút biến cố".  

 

Biến cố?  

 

Giờ phút này, mấy người đều vểnh tai lắng nghe.