Kỷ Phác cười nhạo nói: "Thật đáng xấu hổ!"
Nghe thế, Thanh Chiết Phong ngẩng đầu nhìn lên trời.
Còn Vũ Hãn Đông thì cúi đầu nhìn mặt đất.
Ông ta đang nói ai đấy?
Không biết! Mặc kệ ông ta đi! Thấy thế, sắc mặt Kỷ Phác đầy lạnh lùng.
Tần Ninh móc ngón tay, cười nói: "Kỷ Phác, đừng cố đánh lạc hướng nữa, muốn lên thì lên luôn đi, không thì bảo Vấn tiên sinh ra đây, ngươi không được đâu!"
"Ở đại lục Vạn Thiên, đến cả Đế Lâm Thiên cũng suốt ngày co đầu rụt cổ, phiền chết đi được!"
"Lần này để cho chủ mưu xuất hiện luôn đi!"
"Cho dù là Địa Thánh hay Thiên Thánh cũng vậy thôi, Tần Ninh ta đều xử được hết, bảo y... cút ra đây!"
Ba chữ cuối cùng, giọng điệu của Tần Ninh đã thay đổi.
Không còn trêu chọc nữa mà là lạnh lùng.
Xen lẫn sự lạnh lùng ấy, còn là luồng sát khí nồng nặc, đầy đáng sợ.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đang đứng bên cạnh dòng dung nham nóng hầm hập, bỗng cảm giác được khí lạnh xâm nhập vào cơ thể.
"Giết ngươi không cần phiền đến Vấn tiên sinh!"
Kỷ Phác vừa nói xong.
Ầm... Ông ta bước từng bước, mặt đất dưới chân bỗng nứt ra.
Kỷ Phác đã bắt đầu lao vào chiến đấu.
Lúc này, các vị Thánh Nhân của Ma Quang tông nhìn chòng chọc như hổ rình mồi.
Ba người Lăng Loạn đạo nhân, Hiên Viên Hương nhi và Dương Thanh Vân đề cao cảnh giác hơn.
Tần Ninh đã tỏ rõ thái độ của mình, nói đánh là đánh, không chút nào lằng nhằng.
Trong lòng ba người Dương Thanh Vân, Tiên Vô Tận và Huyền Chấn đều hiểu rõ.
Tại sao Tần Ninh lại tức giận như vậy?
Chuẩn bị hồi sinh Tần Kinh Mặc suốt chín vạn năm, kết quả lại bị Thiên Đế các phá đám, một hồn của Tần Kinh Mặc hoàn toàn tiêu tan.
Khi ở đại lục Vạn Thiên, lấy cảnh giới Vương Giả chuyển hóa linh thức thành một hồn vì Tần Kinh Mặc, có thể tưởng tượng ra Tần Ninh năm ấy đã trả giá lớn đến mức nào! Thế nhưng, hy vọng đã tan biến.
Dương Thanh Vân là người hiểu rõ nhất nỗi tuyệt vọng của Tần Ninh khi đó.
Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để nghĩ, nếu Tần Ninh xảy ra chuyện, hắn ta bỏ ra hàng vạn năm để chờ đợi, nhưng kết quả là Tần Ninh đã chết, chết thật, vậy thì hắn ta cũng sẽ phát điên mất!
Đối với Tần Tiểu Mặc, tình cảm dành cho Tần Kinh Mặc đã vượt qua tình nghĩa anh em, vượt qua cả tình phụ tử.
Lúc này, Tần Ninh gặp lại Kỷ Phác, sao lại không tức điên được chứ?
Tần Ninh bước từng bước.
Khí tức trong cơ thể bùng nổ.
Cảnh giới Thánh Nhân tam hồn!
"Vãi chưởng!"
Bên trong đám đông, Thanh Chiết Phong không nhịn được mà bật thốt lời thô tục.
Ông ta thật sự không thể nhịn được nữa.
Thông tin nhận được không đúng.
Theo như tình báo, tin tức mà bọn họ nhận được là thực lực của Tần Ninh mới chỉ tới cảnh giới Hư Thánh tầng bảy, mà đã giết được Thanh Chiết Sa và Vũ Hãn Thanh.
Thế nhưng hiện tại thì sao?
Thực lực của Tần Ninh đã đạt tới cảnh giới Thánh Nhân tam hồn.
Mới qua bao lâu chứ?
Chỉ hơn một tháng thôi! Ông ta đã nhìn thấy gì chứ! Cho dù là nuốt đan dược thì cũng không thăng cấp nhanh như vậy được! Lúc này, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Báo cái đầu chứ báo! Tần Ninh mới chỉ là Hư Thánh tầng bảy đã giết được cường giả bán bộ Địa Thánh, vậy khi đạt tới cảnh giới Thánh Nhân tam hồn, hắn sẽ mạnh đến mức nào chứ, nhưng chắc chắn một điều là giết ông ta là chuyện không thành vấn đề.
Người nhà họ Vũ, kẻ nào dám đề nghị báo thù, trảm luôn kẻ đó.
Vậy mà bảo đi báo thù hả?