Phong Thần Châu

Chương 4012




 

Thế nhưng lại không làm gì được.  

 

"Tần Ninh, có bản lĩnh thì cùng ta tiến vào trong núi lửa Cực Địa đi!"  

 

Kỷ Phác phun ra một ngụm máu tươi, giận dữ hét lên: "Ta sẽ ở trong đó chờ ngươi đến giết ta!"  

 

Ông ta vừa nói xong, trong tay lần lượt ngưng tụ từng tia sáng.  

 

Bỗng nhiên, một tiếng nổ ầm ầm vang lên.  

 

Cả người Kỷ Phác đột nhiên biến mất sau vầng hào quang ấy.  

 

Ngay sau đó, ông ta hóa thành một làn khói, rồi bay vào trong lòng nham thạch nóng chảy.  

 

Núi lửa Cực Địa chiếm diện tích rất lớn.  

 

Rất nhiều năm về trước, nơi đây là núi rừng xanh tươi, lâu ngày biến đổi rồi trở thành núi lửa như bây giờ.  

 

Núi lửa xuất hiện, khiến cho nhiệt độ ở đây tăng cao, cây cối và hoa cỏ không thể sinh sôi nảy nở, dần héo úa, chỉ còn lại một ngọn núi lửa đang hoạt động sừng sững đứng đó.  

 

Cách đây không lâu, núi lửa ở đây bỗng phun trào nham thạch trào dâng khắp bốn phía.  

 

Nham thạch chạy suốt bảy ngày bảy đêm, bao phủ khắp chân núi.  

 

Nếu không nhờ vào vị trí núi lửa Cực Địa tọa lạc ở chỗ trũng, thì dòng nham thạch đã chảy ra, bao phủ phần lớn diện tích của vùng Cực Địa này rồi.  

 

Lúc này, Tần Ninh lạnh nhạt nhìn về phía trước.  

 

Nhìn thoáng quan, núi lửa san sát nhau, nham thạch phun trào dữ dội, không khí vô cùng nóng bức, do dù chỉ đứng bên cạnh dòng nham thạch, thì vẫn cảm nhận được sức nóng của nó.  

 

Kỷ Phác đã trốn trong đó.  

 

Sắc mặt Tần Ninh lạnh đi, hắn vung tay lên, một vị trưởng lão cảnh giới Thánh Nhân của Ma Quang tông đã nổ tung.  

 

"Chạy nhanh thật đấy!  

 

Ngay bây giờ, sắc mặt ai nấy trong Ma Quang tông đều trắng bệch.  


 

Tông chủ cứ thế mà chạy! Tông chủ đã vứt bọn họ ở đây rồi tháo chạy!  

 

 

 

Giờ phút này, Tần Ninh sải bước ra nhìn bốn phía.  

 

“Nhà họ Vũ ở Vũ Uyên!”  

 

“Nhà họ Thanh ở Thanh Uyên!”  

 

Vừa nói xong, Tần Ninh liền chìa bàn tay ra lần nữa, hai vị trưởng lão Thánh Nhân của Ma Quang tông đã bị bắt lại.  

 

Tần Ninh vừa dùng lực, cơ thể của hai vị trưởng lão kia liền nổ tung.  

 

“Ta giết tộc trưởng của hai tộc các ngươi, có muốn báo thù không?”  

 

Giờ phút này, Tần Ninh vừa nói vừa chém giết Thánh Nhân của Ma Quang tông.  

 


Trong lòng Thanh Chiết Phong và Vũ Hãn Đông càng siết chặt.  

 

Đây là đang hỏi bọn họ ư?  

 

Báo thù?  

 

Thái độ tra hỏi này, cứ hỏi một lần là lại giết một người, bọn họ có thể trả lời thế nào?  

 

Giờ phút này hai người đều trầm mặc không nói gì.  

 

Tần Ninh nhìn thấy đám người Ma Quang tông thi nhau né ra xung quanh, hắn chỉ tay ra, một luồng thánh lực như một dải lụa quấn chặt lấy một người kéo về bên cạnh hắn.  

 

Cũng là một vị Thánh Nhân.  

 

Lúc này sắc mặt Thánh Nhân kia trắng bệch, vô cùng hoảng sợ.  

 

“Không trả lời?  

 

Nghĩa là ngầm thừa nhận sẽ báo thù?”  

 

Tần Ninh thản nhiên nói: “Tính của ta thích bóp chết uy hiếp từ trong trứng nước, vậy nên...”, “Tần công tử hiểu nhầm rồi!”  

 

Chỉ là đúng lúc này, Thanh Chiết Phong lại vội vàng nói: “Nhà họ Thanh của ta cũng không có ý định báo thù”.  

 

“Nhà họ Vũ cũng như thế”.  

 

Báo thù ư?  

 

Nói đùa cái gì thế! Tần Ninh còn đánh lui được cả Kỷ Phác cảnh giới Địa Thánh, bọn họ mà báo thù thì chính là muốn chết.  

 

“Được rồi!”  

 

Tần Ninh tiếp tục nói: “Ta cũng không thích nói đi nói lại nhiều lần, nếu đã không báo thù vậy ta cũng sẽ không tìm hai nhà các ngươi gây phiền phức nữa”.