“Nhạc phụ, con không phải loại người như vậy, con chỉ có một lòng với Nhân nhi!”
Dương Thanh Vân mở miệng nói.
Tiên Vô Tận cười ha ha: “Ta tin con chắc?
Con coi sư tôn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, năm đó sư tôn con không gần nữ sắc, nhưng bây giờ con xem đi, chẳng phải đã có ba bốn người rồi sao?”
“Ai biết ngày nào đó con sẽ học sư tôn mình chứ?”
“Ta nói cho con biết, chuyện về phụ nữ này, hoặc là một, hoặc là hai ba bốn năm sáu bảy...”, “Thêm một người thì sẽ có thêm được người thứ hai!”
Dương Thanh Vân xấu hổ cười một tiếng: “Con không có sức hút lớn như sư tôn!”
Tiên Vô Tận bĩu môi, không nhiều lời nữa.
Ai mà biết được.
Lời của đàn ông không thể tin! Mình phải trông cửa thật tốt cho con gái mới được! Giờ phút này, ba người Tần Ninh, Lăng Loạn đạo nhân, Hiên Viên Hương Nhi đang cẩn thận nhìn bốn phía.
Gần như không thể thấy gì bên trong dung nham.
Ba người cũng chỉ có thể dựa vào hồn lực chịu đựng bị dung nham nướng cháy để quan sát bốn phía.
Đi đến trước thiên cung.
Giờ phút này nhìn kỹ lại, mấy người đều có chút kinh ngạc.
Nếu chỉ nhìn từ phía trên chỉ thấy được một góc cung điện, mấy người mới vô ý thức cho rằng cung điện này chỉ lớn từng đấy.
Dù sao mọc ra từ bên trong núi lửa có thể lớn được bao nhiêu chứ! Nhưng bây giờ xem ra đã sai rồi.
Xung quanh toàn bộ cung điện đều bị một vầng sáng vô hình bao phủ, những dung nham kia đều bị ngăn cách bên ngoài.
Cung điện vẫn được bảo tồn hoàn chỉnh.
Từng góc cung điện đều vô cùng xa hoa.
Chỉ là không có một bóng người nào ở bên trong thôi.
Tần Ninh nhẹ nhàng chạm tay vào vầng sáng vô hình kia, một giây sau bóng người đã vào phạm vi cung điện được vầng sáng che chở.