*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Nếu sức mạnh đáng sợ này hoàn toàn bộc phát ra thì toàn bộ Nam Vực Thanh Châu đều sẽ bị nham tương bao trùm, khi ấy, võ giả có thể chạy, nhưng người bình thường thì không!"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mấy người đều trở nên kinh hãi.
Cực Địa! Không ngờ lại còn ẩn giấu một bí mật lớn như thế!
Tượng Liệt Thiên tiếp tục nói: "Cũng may tám vạn năm trước xuất hiện một vị cao nhân, vị này đã dùng băng cát trấn sơn phong cấm lại hỏa diễm ở nơi sâu ngàn trượng của núi lửa Cực Địa".
"Tuy nói phong cấm, thế nhưng vì để nhắc nhở người đời sau không được phép xây dựng tông môn, bồi dưỡng võ giả ở Cực Địa, nên vị cao nhân này vẫn để lại một bộ phận lỗ hổng, khiến cho núi lửa Cực Địa cứ cách một khoảng thời gian lại phun trào một lần, tuy nhiên uy hiếp không lớn!"
"Mà đám Thiên Thánh chúng ta cũng đã hiến dâng tính mạng của mình trong lần phong cấm kia, trấn áp căn nguyên của núi lửa!"
"Nhưng bây giờ, chúng ta lại bị núi lửa bắn ra ngoài. Có lẽ băng cát trấn sơn đã không còn có thể phong cấm căn nguyên núi lửa nữa, hoặc là có người động tay chân, muốn để núi lửa phun trào, phá hủy Nam Vực Thanh Châu!"
Nghe đến mấy câu này, Dương Thanh Vân, Hiên Viên Hương Nhi và Lăng Loạn đạo nhân đều thể hiện ra ánh mắt kinh hãi.
Cực Địa lại có câu chuyện như vậy sao!
“Vị cao nhân kia thật sự là nghĩa hiệp đấy!"
Lăng Loạn đạo nhân thở dài nói.
Dương Thanh Vân giờ phút này cũng từ từ nói: "Mấy vị tiền bối Thiên Thánh quên mình vì người, thật khiến người ta cảm động!"
"Cái rắm ấy!"
Dương Thanh Vân vừa dứt lời thì đã có tiếng quát mắng vang lên.
Tần Ninh giờ phút này lại đứng dậy, mắng rằng: "Quên mình vì người cái đếch gì!"
Nghe Tần Ninh nói vậy, tượng Liệt Thiên lại không phản bác, sắc mặt xấu hổ.
"Sao ngươi không hỏi xem, ban đầu núi lửa bộc phát, Cực Địa không có võ giả khai tông lập phái, là những Thiên Thánh nào đến chỗ này trấn áp núi lửa, khai tông lập phái? Những người kia, mới là đầu sỏ gây chuyện".
Nghe đến lời này, Dương Thanh Vân, Lăng Loạn đạo nhân cùng Hiên Viên Hương Nhi đều nhìn tượng Liệt Thiên.
Tượng Liệt Thiên giờ phút này lúng túng nói: "Là chúng ta!"
Tần Ninh từ từ nói: "Núi lửa Cực Địa tự nhiên mà thành, bởi vì địa thế của toàn bộ Thanh Châu hội tụ ở nơi đây khiến cho núi lửa cứ mỗi trăm năm sẽ phun trào một lần".
"Nhưng cho dù là bộc phát thì cũng chỉ là ảnh hưởng ở bên trong Cực Địa mà thôi, sẽ không khuếch tán ra bên ngoài".
"Có thể nói, nếu mặc kệ Cực Địa, toàn bộ Nam Vực Thanh Châu đều sẽ bình yên vô sự".
"Mấy tên Thiên Thánh trấn áp núi lửa làm cho nó không thể phun trào mỗi trăm năm một lần, như vậy núi lửa sẽ dồn nén sức mạnh. Bị trấn áp vạn năm, tổng cộng một trăm lần, cuối cùng cũng không ai trấn áp nổi nó nữa".
"Giống như ngươi cả ngày đánh chửi một người, đánh lần nào ngươi an ủi lần đó, lâu dần người này sẽ quen với việc đó".
"Thế nhưng ngươi chỉ đánh liên tục, phẫn nộ dồn nén dưới đáy lòng, đến lúc hoàn toàn bùng nổ thì..."
Giờ khắc này, ba người kinh ngạc trong lòng.
Thì ra là thế! Nhưng Tần Ninh ví von như vậy... cứ sao sao ấy?
Giờ khắc này, tượng Liệt Thiên mở miệng nói: "Chúng ta cũng không biết sẽ nảy sinh ra biến hóa như vậy, võ giả trước giờ luôn cho rằng con người sẽ chiến thắng thiên nhiên, ai mà ngờ núi lửa Cực Địa này lại bá đạo như vậy!"
"Đúng là con người có thể chiến thắng được tự nhiên, nhưng phải xem chính mình có khả năng đến đâu, các ngươi cũng coi như là ác giả ác báo".
Tượng Liệt Thiên nghe vậy, há to miệng, cũng không phản bác được gì.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Không bao lâu, Liệt Thiên nói: "Chúng ta đã là người chết, có thể nói chuyện với các ngươi cũng chỉ là dựa vào một vài thủ đoạn năm xưa mà thôi, lại bất lực trước chuyện này".
Nếu như băng cát trấn sơn không thể nào chấn nhiếp được căn nguyên núi lửa nữa, một khi núi lửa phun trào hết ra thì toàn bộ Nam Vực Thanh Châu sẽ bị san bằng.