Phong Thần Châu

Chương 4027




 

Chính là Tần Ninh.  

 

Giờ khắc này, sắc mặt Tần Ninh tái nhợt.  

 

"Sư tôn".  

 

Dương Thanh Vân vội vàng đi lên.  

 

"Không sao!"  

 

Tần Ninh phất tay, nói: "Kết thúc!"  

 

Kết thúc rồi?  

 

Là thành công sao?  

 

Dương Thanh Vân chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.  

 

Thế nhưng sau đó mới thật sự là không thể tưởng tượng nổi.  

 

Có hai người đi ra từ cột đá kia.  

 

Nhìn kỹ lại, hai người kia chính là Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận.  

 

Thế nhưng, nhìn thấy vẻ ngoài của họ thì ba người lại ngây ngốc tại chỗ.  

 

Vốn dĩ Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận đang có vẻ ngoài chừng sáu mươi tuổi, tiên khí bồng bềnh, thế nhưng không che nổi vẻ già nua.  

 

Nhưng bây giờ hai người lại không còn một đầu râu tóc bạc trắng nữa mà chỉ thấy tóc dài đen nhánh, quần áo giờ phút này bị ướt nhẹp vì mồ hôi.  

 

Hai tay kia không còn nhăn nheo nữa mà tràn đầy cơ bắp.  

 

Ông già sáu mươi giờ lại nhìn như trung niên bốn, năm mươi tuổi, sức sống bừng bừng.  

 


"Trấn Thiên Vương?"  

 

"Huyền Thiên Vương?"  

 

Dương Thanh Vân đi tới trước mặt hai người, kinh ngạc không khép nổi miệng.  

 

Thật sự là kinh ngạc đến mức không khép nổi miệng.  

 

Đây thật sự là hai lão già kia sao?  

 

Phảng phất như trẻ đi hai mươi tuổi! Hơn nữa khí tức trong người cũng như thế.  

 

Cảm giác rất mạnh.  

 

Cảnh giới Thánh Nhân, không sai, là Thánh Nhân.  

 

Giờ khắc này, Dương Thanh Vân tràn ngập sự khó tin.  

 

Lăng Loạn đạo nhân cùng Hiên Viên Hương Nhi cũng trợn mắt há mồm, vô cùng sững sờ.  

 

Hóa mục nát thành thần kỳ chắc là như thế này chứ hả?  

 

Giờ khắc này, Tần Ninh tạo cho bọn họ cảm giác như thế!  

 

"Ha ha ha...", Tiên Vô Tận cười ha ha nói: "Quả nhiên là đến Thánh Nhân, lão phu có thể cảm giác được tuổi thọ lại tăng thêm lần nữa!"  

 

Ít nhất phải thêm hai vạn năm! Điểm này khiến cho Tiên Vô Tận cảm giác được cơ thể tràn ngập sức sống.  

 

Không còn kiểu tuổi thọ cạn kiệt, tử khí quấn quanh nữa, mà là mạnh mẽ bừng bừng, tràn ngập sức sống!   

 

Giờ khắc này, Dương Thanh Vân vỗ vai Tiên Vô Tận.  

 

"Thật sao..."   

 

Tiên Vô Tận lại mắng: "Nói nhảm, lời sư tôn ngươi nói còn có thể là giả sao?"  

 

Tiên Vô Tận lần này hoàn toàn chịu phục.  

 

Mặc dù trước đó ông ta đã bị Tần Ninh tin phục quá nhiều lần, thế nhưng lần này không thể không tiếp tục bị Tần Ninh tin phục!   

 

Thật sự rất mạnh! Thủ đoạn như vậy là thứ mà một Thánh Nhân có thể làm được sao?  

 

Hơn nữa, quan trọng nhất không phải là pháp trận kia.  

 

Mà là Tần Ninh dùng hồn lực của bản thân hóa thành long phượng, nhập vào trong hồn hải của bọn họ, trợ giúp bọn họ thôi động hồn hải khuếch tán, thôi động ngưng tụ nhất hồn.  

 

Quá mạnh! Nhưng hai người cũng không biết đó không phải là do hồn lực của Tần Ninh hóa ra mà là hồn phách của bản thân Tần Ninh! Khác với những người bình thường, Tần Ninh ngoại trừ tam hồn do chính mình ngưng tụ ra thì còn có song hồn long phượng.  

 

Đến lúc ấy, võ giả tầm thường có một thể hồn phách, nhưng Tần Ninh lại có đến tam! Đây cũng không phải là Tần Ninh có được từ tu hành, mà là Tần Ninh bẩm sinh đã kế thừa từ cha và mẹ mình! Trong thiên hạ này cũng chỉ một mình hắn được như thế!   

 

Giờ khắc này, Tần Ninh nhìn năm người.