Phong Thần Châu

Chương 4029




 

Tần Ninh chậm rãi nói.  

 

Ông già tức phát điên.  

 

Nhưng người tóc đỏ chỉ cười nhạt một tiếng.  

 

"Từng thấy rồi!"  

 

Tần Ninh nói thẳng: "Một trong bốn tòa Thiên Cung - Liệt Nhật cung, đang ở ngay dưới chân chúng ta, chúng ta vừa mới đi ra từ bên trong, muốn tìm cái gì thì tự thân vận động đi!"  

 

Tần Ninh nói xong thì quay người rời đi.  

 

Tô lão kia giờ phút này nhìn thanh niên tóc đỏ, vội vàng nói: "Tam Tuần, mấy người kia thật nghênh ngang, hoàn toàn không coi Đại Nhật Sơn chúng ta ra gì..."   

 

"Tô lão...", Dương Tam Tuần giờ phút này lại cười nói: "Người này nói không sai mà, thái độ tra hỏi của ông cũng hơi nghênh ngang đấy".  

 

Nhìn phương hướng mấy người Tần Ninh rời đi, Dương Tam Tuần mỉm cười.  

 

“Thú vị thật, cảnh giới Thánh Nhân, không biết là con cái nhà ai mà tính cách hay thật đấy!"  

 

"Có cần cho người theo dõi không?"  

 

Tô lão lập tức nói.  

 

"Không cần!"  

 

Dương Tam Tuần lại phất tay nói: "Lần này sơn chủ cho ta tới điều tra cũng là vì muốn rèn luyện ta, gây phiền toái làm gì?"  

 

Tô lão chắp tay.  

 

"Phía dưới kia..."   

 

"Phái mấy người đi xem qua rồi tính tiếp!"  

 

"Vâng!"  

 

Tô lão lập tức dẫn mấy người xông vào dung nham.  

 

Dương Tam Tuần lại chỉ nhìn hướng Tần Ninh rời đi và mỉm cười.  

 

"Thật sự là một người... hay ho!"  

 

Mà cùng lúc đó, sáu người Tần Ninh rời đi.  

 

"Tần công tử, việc gì phải nói cho mấy người kia chứ?"  

 

Lăng Loạn đạo nhân nói: "Người của Đại Nhật Sơn lần này cũng nhúng tay vào, cho bọn họ đi vào Liệt Nhật cung, sợ rằng sẽ có chuyện lớn..."   

 

"Trong đó không có đồ vật mà ta muốn, để không thì cũng phí mà? Vậy thì cứ cho bọn họ thôi!"  

 

Tần Ninh thản nhiên nói: "Nếu nhìn thái độ của lão già kia, còn nghênh ngang với ta nữa thì ta sẽ chặt đầu ông ta ngay".  

 

"Chỉ là người tóc đỏ kia khá lịch sự, nói cho bọn họ cũng không sao".  

 

Lăng Loạn đạo nhân há to miệng, không có lời nào để nói.  

 

Nếu là những người khác thì chẳng ai thèm quan tâm mấy thứ đó, vơ vét tất cả rồi rời đi cho xong chuyện.  

 

Thế nhưng Tần Ninh lại khác! Không muốn! Cái gì cũng không cần! Chỉ lấy thứ mình thật sự cần.  

 

Tâm tính cỡ này đúng thật là... không học theo được a! Sáu người một đường đi xuyên qua núi lửa.  

 

Xung quanh núi lửa toàn là dung nham, chỉ có mấy ngọn núi ở gần thì mới có chỗ dừng chân.  

 

Nếu là võ giả dưới cảnh giới Thánh Nhân phi hành quá lâu thì cũng sẽ bị viêm khí từ dung nham bốc lên thiêu đốt hết ngũ tạng lục phủ.  

 

"Sư tôn, làm sao để tìm được căn nguyên?"  

 

Dương Thanh Vân khó hiểu nói.  

 

Tần Ninh giờ phút này ho khan một cái.  

 

Ôi con sông quê! Hắn cũng không tìm thấy! Hắn năm đó đã nhớ kỹ vị trí, thế nhưng vừa rồi đi ngang qua, vị trí… lại không đúng! Suy nghĩ kỹ một chút thì cũng thấy không sai, đã hàng vạn năm qua đi rồi, sao núi lửa Cực Địa này có thể không thay đổi cơ chứ?  

 

Những biến đổi ở nơi đây khiến hắn cũng không dám nắm chắc.  

 

"Hết cách rồi!"  

 

Tần Ninh im lặng nói: "Chỉ có thể tìm bằng cách thông qua dung nham dưới lòng đất thôi!"  

 

Tìm qua dung nham dưới lòng đất?  

 


"Nếu bị Địa Thánh tranh cướp mất thì cứ nhường đi, người ta cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt".  

 

"Ta xuống dưới tìm xem!"  

Tần Ninh dặn dò.