Giờ khắc này, ánh mắt Tần Ninh vẫn bình tĩnh.
Hắn đi tới chỗ dung nham, từng luồng khí tức cực nóng dần dần phóng ra.
Tần Ninh đột nhiên vung tay.
Trong hư không xuất hiện rất nhiều vết rách.
Mà khi vết rách xuất hiện, một khí tức cực nóng cũng bộc phát ra.
Một luồng cát bỗng tụ tập tại đầu ngón tay của Tần Ninh.
Băng cát trấn sơn! Luồng cát đó có nhiệt độ cực thấp, thậm chí còn có xu thế che lại nhiệt độ của dung nham.
Giờ phút này, Tần Ninh bước ra, luồng cát ở dưới chân Tần Ninh lần lượt khuếch tán đến bốn phương tám phương, từng tầng từng tầng càn quét ra.
"Lần này phong cấm sẽ khiến cho tất cả các ngươi không thể hóa giải được nữa, để cho băng cát trấn sơn trở thành một bộ phận bên trong dung nham!"
Nói xong, Tần Ninh giẫm chân một cái.
Oanh...
Vô số luồng khí bá đạo tuôn ra từ bốn phía của thành trì rách nát.
Băng cát trấn sơn lúc này phong ấn lại dung nham, chỉ để lại một lỗ hổng.
Mà tại lúc này có thể nhìn thấy, băng cát trấn sơn đã dung nhập vào dung nham, phảng phất như là cùng một thể với dung nham, hóa thành một vòng tròn tuần hoàn! Phong cấm lại tiếp tục... Tần Ninh đã biết là có người cố ý phá phách, dĩ nhiên sẽ không để lại lỗ hổng gì nữa mà phong cấm hẳn luôn.
Dần dần, dung nham trong biển lửa bắt đầu ổn định lại.
Giờ khắc này, Tần Ninh cũng nhẹ nhàng thở ra.
Chí ít, Viêm Ma tộc ở nơi đây đã bị tàn sát hầu như không còn, núi lửa Cực Địa này sẽ không còn là mối uy hiếp với Thanh Châu nữa.
Đám dung nham sắp sửa phun trào lại trở nên yên tĩnh.
Ánh mắt của Tần Ninh cũng dần dần bình tĩnh trở lại.