Phong Thần Châu

Chương 4047




 

"Trước đó nhìn thấy là cách nơi này ba mươi dặm về hướng đông, hiện tại... Không biết ở nơi nào!"  

 

"Cảm ơn!"  

 

Bóng dáng Tần Ninh giờ phút này lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.  

 

Hiên Viên thánh địa! Người của Đại Nhật sơn đến đã đủ kỳ quái, không ngờ rằng Hiên Viên thánh địa cũng tới.  

 

Hiên Viên Phong hẳn là phải biết sự tồn tại của Hiên Viên Hương Nhi chứ?  

 

Nếu như thế, dù có va chạm rồi đánh nhau thì có gì đâu nhỉ! Lăng Loạn đạo nhân đã đến Thánh Nhân tam hồn, cũng là kém một bước đến Địa Thánh.  

 

Dương Thanh Vân cùng Hiên Viên Hương Nhi đều là Thánh Nhân.  

 

Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận vừa đến Thánh Nhân không lâu.  

 

Năm người này mà gặp phải đội ngũ Thánh Nhân thì không sao, nhưng nếu gặp đội ngũ Địa Thánh thì cũng hơi khó...   

 

Tần Ninh giờ này khắc này đi với tốc độ cực nhanh.  

 

Một đường đi thẳng tới chỗ Dương Tam Tuần nói.  

 

Xung quanh đúng là có khí tức của mấy người Dương Thanh Vân để lại.  

 

"Không có người chết...", Tần Ninh thì thầm một tiếng, đi về một phương hướng khác.  

 

Còn mấy tòa Thiên Cung khác thì Tần Ninh cũng lười xem.  

 

Dù ở trong đó có thứ gì cực kỳ hấp dẫn đối với Địa Thánh thì hắn cũng chẳng cần thiết phải đi, chỉ lãng phí thời gian mà thôi.  

 

Giờ phút này, Tần Ninh lần theo tung tích, một đường tìm xuống dưới...   

 

Mà tại một nơi cách Tần Ninh mấy chục dặm.  

 

"Chuyện này rốt cuộc là sao?"  

 

Huyền Chấn giờ phút này thở hổn hển nói: "Một nhóm người muốn bắt Hiên Viên Hương Nhi, hiện tại lại thêm một nhóm người muốn bắt Lăng Loạn đạo nhân, các ngươi nhiều kẻ thù thế à?"  

 

"Đừng phàn nàn!"  

 

Dương Thanh Vân giờ phút này quát lên.  

 

Đến lúc nào rồi mà còn phàn nàn.  

 

Giờ khắc này, Dương Thanh Vân nhìn bốn phía, ánh mắt mang theo vài phần không hiểu.  

 

"Lăng Loạn đạo nhân, đây chính là dòng tộc chịu khổ mà sư tôn nói tới đó sao?"  

 

Dương Thanh Vân giờ phút này nhìn mấy người trước mặt, nói: "Bọn họ muốn làm gì vậy?"  

 

Lăng Loạn đạo nhân giờ phút này đã bị thương.  

 

"Muốn làm gì hả?"  

 

Lăng Loạn đạo nhân cười khẩy: "Muốn giết ta chứ sao!"  

 

"Sư đệ!"  

 

Giờ phút này, một tiếng gọi vang lên.  

 

Lúc này có một người trong nhóm mười mấy người bao vây nhóm Dương Thanh Vân đi ra, một thân vải thô áo gai, khuôn mặt hẹp dài, nhìn Lăng Loạn đạo nhân.  

 

"Đây chính là người cầm đầu dòng tộc chịu khổ? Sư huynh của ngươi à?"  

 

Dương Thanh Vân cẩn thận nói.  

 

"Ừm!"  

 

"Nếu là sư huynh đệ thì sao lại đánh nhau chứ hả? Hiểu lầm, hiểu lầm rồi!"  

 

Dương Thanh Vân cười ha ha.  

 

"Sư đệ, ta cứ tưởng là ngươi đã chết rồi cơ!"  

 

Người có khuôn mặt hẹp dài kia khẽ cười nói.

 

"Ô Ngạn, việc gì phải giả nhân giả nghĩa như thế chứ?"  

 

Lăng Loạn đạo nhân khẽ nói: "Ngươi muốn giết ta thì cứ nói thẳng, giả dối như vậy mà không thấy mệt à?"  

 

"Ô Long Phong, là chính ngươi không biết sống chết!"  

 

Ô Ngạn giờ phút này cũng trở nên lạnh lùng.  

 

Ô Long Phong?  

 

Lăng Loạn đạo nhân tên thật là Ô Long Phong à?  

 

Họ vừa mới bị đám người của Hiên Viên thánh địa bao vây, trở về từ cõi chết, nhặt về một cái mạng.  

 

Hiện tại lại bị bao vây.  

Sao mà xui xẻo thế chứ!