Ha ha ha ha…”, hư ảnh cười lớn nói: “Một Thánh Nhân nho nhỏ như ngươi, dựa vào cái gì mà dám nói như vậy?”
“Dựa vào cái gì?
Dựa vào việc bây giờ thân thể của ngươi đang bị trói buộc, chỉ có thể thi triển hồn phách, mà hồn áp Thánh Vương và khí tràng Thánh Vương cũng chỉ có uy lực bằng một phần mười lúc bình thường thôi”.
Sau đó, Tần Ninh khẽ vung tay.
Vẫn Nhật Cốt Cầm xuất hiện trên đùi hắn.
“Một khúc đàn có thể chấm dứt cuộc đời của ngươi, ngươi có tin không?”
Vừa dứt lời, mười ngón tay của hắn đã đặt trên dây đàn.
Tiếng đàn dữ tợn đột nhiên vang lên.
Trong phút chốc, đất trời xung quanh thay đổi, ánh sáng tán loạn, rừng đào biến mất, không gian u ám dần xâm chiếm.
Chỉ là trong vùng u ám đó cũng xuất hiện một bóng người, đứng ở ngay trước mặt Tần Ninh.
“Nhóc con, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
Một tiếng quát khẽ vang lên, bóng đen trước mắt đột nhiên từng bước bước lại gần, sức mạnh áp chế hồn phách bùng nổ.
Thánh Vương! Đó là cao nhân Thiên Thánh, là sự tồn tại siêu việt, là sự tồn tại vô địch, đủ để làm kinh sợ cả một thánh vực lớn.
Giờ phút này, khí tràng hoàn toàn bùng nổ, nghiền ép Tần Ninh.
“Ta vừa mới nói, khí tràng Thánh Vương và hồn áp Thánh Vương của ngươi chỉ còn lại một phần mười, ngươi lấy cái gì để dọa sợ ta?”
“Nếu như ngươi có đủ sức uy hiếp, tại sao còn xúi giục Địa Thánh mà không trực tiếp giết chết bọn họ?”
Tần Ninh lạnh nhạt nói.
“Không thế giết được Địa Thánh, nhưng giết một Thánh Nhân vẫn không phải là vấn đề, hừ!”