“Nhưng mà đệ tử tinh anh có thể tiến vào khu vực của đệ tử nòng cốt, để ta dẫn các ngươi đi tìm Dương Tam Tuần sư huynh!”
Tần Ninh gật gật đầu.
Ba người một hàng, tốc độ không nhanh không chậm, cứ như vậy đi bộ mất cả nửa ngày.
Nhưng mà trên đường đi, bốn phía có phong cảnh khác lạ, cũng không khiến cho người ta cảm thấy phiền phức.
Sau khi tiến vào khu vực của đệ tử tinh anh, quả nhiên có thể nhìn thấy hàng loạt các đỉnh núi cao vài trăm mét, thậm chí là hàng cây số, trên đỉnh núi, sườn núi, chân núi, đâu đâu cũng có đình đài lầu các nguy nga, đồ sộ.
Tần Ninh không nhịn được nói: “Hẳn là nên gọi Thanh Vân tới đây, nếu như muốn khai tông lập phái, vẫn nên có dáng vẻ đồ sộ thế này”.
Nghe được những lời này, Thạch Cảm Đương cũng cười nói: “Sư tôn, người có điều không biết, Dương Thanh Vân cũng kiêu ngạo lắm, người còn chưa thấy qua Thanh Ninh các của hắn ta đâu, còn có tứ đại phân các, một đám vô cùng khí phách”.
“Đoán chừng tên nhóc này sẽ không làm loạn như vậy đâu!”
Tần Ninh liếc mắt nhìn Thạch Cảm Đương một cái, chậm rãi nói: “Đó là sư huynh của ngươi, cái gì mà tên nhóc này tên nhóc nọ?”
“Vâng!”
Thạch Cảm Đương lên tiếng, tủi thân nói: “Sư tôn, người rất không công bằng phải không?”
“Con cũng là đồ đệ của người”.
“Trên dưới có thứ tự”.
“Được rồi…”
Lúc này, Tề Thải Nguyệt nghe hai người họ nói chuyện cũng cảm thấy có hứng thú, cô ấy không nhịn được mỉm cười nói: “Tần đại sư, ngươi có thể nói cho ta nghe một chút được không, vì sao ta vẫn luôn chậm chạp không thể đột phá tới cảnh giới Địa Thánh?”
“Đưa tay cho ta!”
Tần Ninh cười nói.
Nghe được những lời này, Tề Thải Nguyệt ngẩn người một chút.