Phong Thần Châu

Chương 4118




 

Thời Kim Ca cười nói: “Hoàn sư huynh, xem ra chúng ta đã chọc phải người không nên chọc rồi!”  

 

Hoàn Nhất Chu lại cười lạnh nói: “Đúng là ngoài ý muốn, một tiểu tử cảnh giới Thánh Nhân tam hồn, lấy đâu ra thực lực như thế?”  

 

“Khó trách ở trong tửu lâu lại lạnh nhạt với chúng ta như vậy, hoá ra căn bản không sợ chúng ta!”  

 

Hai người họ không ngừng tiến lại gần.  

 

Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh không ngừng cười.  

 

Lả tả… Trong nháy mắt, hai người kia trực tiếp xông ra.  

 

Một trước một sau, hai người trực tiếp ép tới trước mặt Tần Ninh.  

 

Thấy cảnh ấy, Tần Ninh lại lạnh lùng cười, trong lòng bàn tay ngưng tụ từng đạo thánh ấn.  

 

“Thánh Tự Đồ Lục!”  

 

“Tiên Tự Đồ Lục!”  

 

Trong tiếng ầm ầm, hai đạo đồ lục trực tiếp phóng ra.  

 

Mà theo hai đạo đồ lục kia, hai người Hoàn Nhất Chu và Thời Kim Ca đều rối rít xuất thủ, thi triển thánh quyết, từng đạo thánh lực đánh ra.  

 

Bịch bịch… Tiếng nổ trầm thấp vang lên, hai đạo đồ lục bị hai người kia đánh, nhanh chóng tan vỡ.  

 

“Chỉ thế mà thôi”.  

 

Thời Kim Ca giễu cợt.  

 

“Thế sao?”  

 

Lúc này, giọng Tần Ninh vang lên sau lưng Thời Kim Ca.  

 

Thời Kim Ca cứng người lại.  

 

“Thời Kim Ca, cẩn thận!”  

 

Đối diện, Hoàn Nhất Chu quát lên.  

 

Nhưng mà, chậm rồi! Trọng kiếm Vạn Quân trực tiếp chém xuống.  

 

Phật một tiếng, cánh tay đang giơ lên của Thời Kim ca bị trọng kiếm chém xuống, máu tươi đầm đìa.  

 

Máu tươi đổ xuống, Thời Kim Ca bị sức mạnh của trọng kiếm làm cho lảo đảo, ầm một tiếng, ngã xuống đất.  

 

Hoàn Nhất Chu lạnh lòng.  

 

Tần Ninh trước mắt trông thật hung mãnh.  

 

Người này, căn bản không giống cảnh giới Thánh Nhân.  

 

Đơn giản là còn kinh khủng hơn cả cảnh giới Địa Thánh nhất phách, nhị phách.  

 


Sắc mặt Hoàn Nhất Chu trở nên âm trầm.  

 

“Vốn định giấu chút thực lực, đợi đến lúc tranh Thanh Long bảng, phóng ra hào quang, nhưng mà ngươi…”, Hoàn Nhất Chu hừ lạnh, khí thế trong cơ thể nháy mắt dâng lên.  

 

“Cảnh giới Địa Thánh tam phách! Lần này, Hoàn Nhất Chu ta cố gắng trở thành một trong ba người đứng đầu, bây giờ thể hiện thực lực, tất sẽ khiến người ta đề phòng. Hôm nay, ngươi nhất định phải chết!”  

 

Nói xong, Hoàn Nhất Chu nhanh chóng lao ra.  

 

Từng đạo thánh lực trước người ngưng tụ lại thành từng đạo xúc tua, bện thành cảnh tượng xúc tua đầy trời, trực tiếp đánh về phía Tần Ninh.   

 

Thấy vậy, Tần Ninh lật bàn tay lại.  

 

“Thần Tự Đồ Lục!”  

 

Một đạo đồ lục ầm ầm giết ra, trực tiếp áp xuống.  

 

Nhất thời, từng đạo xúc tua thánh lực sụp đổ, bị đồ lục trực tiếp áp xuống.  

 

Cả Hoàn Nhất Chu cũng bị đồ lục ấp xuống, ầm một tiếng, ngã xuống đất.  

 

Tần Ninh cầm trọng kiếm trong tay, một kiếm rơi xuống, đâm thẳng xuống lưng Hoàn Nhất Chu.  

 

Phập một tiếng, máu tươi phun ra, mặt Hoàn Nhất Chu vặn vẹo.  

 

“Ngươi tự tìm chết!”  

 

Hoàn Nhất Chu giận dữ hét lên: “Ta chính là đệ tử Thanh Long bảng của thánh địa Hiên Viên, ngươi dám giết ta, thánh địa Hiên Viên sẽ giết ngươi!”  

 

“Ngươi nói nhảm quá nhiều”.  

 

Tần Ninh nói: “Ngươi thử xem ta có dám giết ngươi không!”  


 

Người này, điên rồi sao?  

 

“Dừng tay!”