Phong Thần Châu

Chương 4125




 

Mà người khởi xướng nên chuyện này, Hoàn Nhất Chu, thi thể đã lạnh băng.  

 

Mà người đổ thêm dầu vào lửa, Tần Ninh, lúc này lại đang bình chân như vại, đứng ở một bên xem hai vị cường giả Địa Thánh đứng đầu cãi nhau.  

 

“Hai vị, nguôi giận!”  

 

Giờ phút này, Khâu Học Nghị nói đến mức miệng đắng lưỡi khô.  

 

Nếu như hai vị Địa Thánh đánh nhau ở Thiên Hạc lâu, toàn bộ thành Thiên Hạc này, phạm vi bị ảnh hưởng sẽ là bao nhiêu?  

 

Lúc này, Khâu Học Nghị vô cùng tức giận!  

 

“Khâu Tử Kiêu, con lại đây cho ta!”  

 

Một tiếng rít gào vang lên, làm cho sơn chủ Dương Nhất và Hiên Viên Thanh Sương đang tranh chấp cũng hoảng sợ.  

 

Giờ phút này, Khâu Tử Kiêu đi đến trước mặt phụ thân mình.  

 

“Quỳ xuống!”  

 

Khâu Học Nghị quát lớn.  

 

Bịch một tiếng, Khâu Tử Kiêu quỳ rạp xuống đất.  

 

“Đấu võ Thanh Châu lần này vô cùng quan trọng, ta vẫn luôn luôn nhắc nhở con, phố lớn ngõ nhỏ đều phải có đệ tử Thiên Hạc lâu chúng ta canh giữ, nếu như xuất hiện điều gì bất thường, con phải tự mình đi tuần tra!”  

 

“Hôm nay xảy ra sự việc này, con không thoát được tội!”  

 

“Con đã biết tội chưa?”  

 

Lúc này, Khâu Tử Kiêu chắp tay, hổ thẹn nói: “Phụ thân, con biết tội!”  

 

“Hừ, chỉ cần biết tội là được sao?”  

 

Khâu Học Nghị giơ chân đá một cú.  

 

Rắc rắc, xương lồng ngực Khâu Tử Kiêu đứt gãy.  

 

Nhưng mà Khâu Tử Kiêu cũng không nói một lời nào.  

 

“Hai vị!”  

 

Khâu Học Nghị giơ chân đá Khâu Tử Kiêu đến trước mặt hai người kia rồi quát lớn: “Lần này là trách nhiệm của Thiên Hạc lâu, là chúng ta làm việc không nghiêm túc, xảy ra sai lầm, hai vị cứ việc trút giận, nếu như giết Khâu Tử Kiêu có thể dập tắt lửa giận của hai vị, Khâu Học Nghị ta tuyệt đối không nói nửa lời!”   

 

Lúc này, vẻ mặt mọi người đều tràn đầy kinh ngạc.  

 

Thạch Cảm Đương đứng ở xa xa nhìn lại, không nhịn được thấp giọng nói: “Đủ tàn nhẫn!”  

 

“Một khi ta đã tàn nhẫn thì ngay cả con của ta cũng tặng cho các ngươi giết, có đáng sợ không?”  

 

Tần Ninh liếc mắt nhìn Thạch Cảm Đương một cái, nhưng không nói gì.  

 

Hành động này của Khâu Học Nghị thật sự khiến cho hai người Hiên Viên Thanh Sương và sơn chủ Dương Nhất không còn lời nào để nói.  

 

“Việc này, vẫn nên cho lâu chủ Khâu chút mặt mũi”.  

 

Hiên Viên Thanh Sương lạnh lùng nói: “Đệ tử của Đại Nhật sơn giỏi đến mức này, để đến đấu võ Thanh Châu nhìn xem!”  

 

Vừa dứt lời, Hiên Viên Thanh Sương mang theo người của thánh địa Hiên Viên rời đi.  

 

Khâu Học Nghị chắp tay nói: “Thánh nữ Thanh Sương, trong Thiên Hạc lâu chúng ta có thánh đan nối xương, lát nữa ta sẽ cho người đưa tới, cam đoan trong vòng mấy ngày, cánh tay của Thời Kim Ca và Bảo Vân Kính sẽ khôi phục như lúc ban đầu”.  

 

Hiên Viên Thanh Sương cũng không đáp lời.  

 

Lúc này, Khâu Học Nghị lau mồ hôi nhìn về phía sơn chủ Dương Nhất, lại nói: “Sơn chủ Dương Nhất, đấu võ Thanh Châu sắp tới, việc này thực sự là ngoài ý muốn”.  

 

“Thôi thôi!”  

 

Sơn chủ Dương Nhất xua tay nói: “Ta cũng không phải là người vô lý, nhưng mà thánh địa Hiên Viên quả thực là khác người, thánh nữ Thanh Sương thật sự là có chút bá đạo”.  

 

Sơn chủ Dương Nhất nói xong cũng xoay người rời đi.  

 

Lúc này, đệ tử của hai tông môn đều đã rời đi.  

 

Đám người của Thiên Hạc lâu vẫn còn đứng trên đường.  

 

Khâu Học Nghị đỡ Khâu Tử Kiêu dậy.  

 

“Không sao chứ?”  

 

“Không sao”.  

 

Khâu Tử Kiêu chắp tay nói: “Phụ thân cũng là hành động bất đắc dĩ, con hiểu được!”  

 

“Sự việc này xảy ra, quả thật là rất khó xử, con trai ngoan, nhẫn nhịn thêm chút nữa, Đại Nhật Sơn và thánh địa Hiên Viên…không nhảy nhót được bao lâu nữa đâu”.  

 

“Cha…”, Khâu Tử Kiêu khẽ biến sắc.  

 

“Đi thôi!”  

 

Khâu Học Nghị cũng chậm rãi nói: “Trước hết chữa trị vết thương đi, chuẩn bị cho đấu võ Thanh Châu!”  

 

“Con hiểu rồi!”  

 

Mà giờ phút này, ở một bên khác, Hiên Viên Thanh Sương trở lại sơn cốc mà Thiên Hạc lâu sắp xếp, bên trong lầu các.  

 

“Tất cả cút hết!”  

 

Hiên Viên Thanh Sương lạnh lùng quát.  

 

“Chữa khỏi vết thương cho Bảo Vân Kính và Thời Kim Ca, còn cần bọn họ tham gia đấu võ Thanh Châu”.  

 

Một lời vừa dứt, từng bóng người lần lượt rời đi.  

 

Chỉ còn một người ở lại.  

 

Chính là Hiên Viên Anh! Lúc này, Hiên Viên Thanh Sương vung tay lên.  

 

Trong lầu các, thánh trận như ẩn như hiện, ngăn cách lầu các với bên ngoài.  

 

“Lần này, quả thực là tức chết ta!”  

 

Hiên Viên Thanh Sương hừ một tiếng, nhưng giọng điệu lại mang theo hương vị làm nũng của cô gái nhỏ.  

 

Hiên Viên Anh ba bước biến thành hai bước, hắn ta tiến lên phía trước, ôm chặt lấy