Tần Ninh lúc này điềm nhiên như không, nhìn người xuất hiện.
“Thất Tinh Cung ban đầu lập ra cung môn không dễ dàng gì, lão tổ nhà các người năm đó có thể nói là một phế vật có tư chất bình thường, nhưng lại đi con đường của một kẻ mạnh, trở thành vô địch cảnh giới Hóa Thần một đời”.
“Nhưng làm sao đến đời của các người lại quên đi tổ huấn của lão tổ tông vậy?”
“Thất Tinh Cung không nhập thế, quanh năm ở trên đỉnh núi Thất Tinh, lĩnh ngộ thuật Tinh Thần, đệ tử các người tuy không phải ai cũng là võ giả Tinh Mệnh, nhưng lại có ưu thế lĩnh ngộ được lực Tinh Thần, đạt được việc tu luyện lực Tinh Thần giống như võ giả Tinh Mệnh bình thường”.
“Không nhập thế là để cam đoan đệ tử môn phái có tâm tính chung thủy như một, mới lĩnh ngộ được thế Tinh Thần, các người thế mà lại đem theo đệ tử trong tông môn tham gia cái hội giao lưu này, bảo sao mà qua mấy vạn năm, vẫn mãi chỉ là một tông môn hạng hai”.
“Láo xược!”
Yên thất gia lúc này gằn gọng quát: “Thất Tinh Cung ta chính là một trong bảy thế lực lớn, ngươi có tư cách gì mà phán xét?”
“Chỉ là một tên nhãi đến từ Thanh Vân tông, ngươi có quyền lên tiếng à?”
Yên thất gia hừ lạnh, sải bước ra, bàn tay nắm chặt, linh khí đầy trời, rơi xuống tụ thành một bàn tay chụp về phía Tần Ninh.