Phong Thần Châu

Chương 10:




Chương 10: Không thể tưởng tượng nổi Lúc này ở trong cơ thể hắn linh khí đang cuồn cuộn tuôn trào, ngưng tụ lại trên bề mặt cơ thể.

Tầng tầng linh khí ngưng tụ, khí thế toát ra trong phút chốc thậm chí còn kinh khủng hơn Lăng Côn.

Vút!

Đột nhiên, trước mặt Tần Ninh, những luồng linh khí hỗn độn dần dần ngưng tụ ra một thân ảnh.

Đó là hình ảnh một con giao long, dài mười mấy thước, đầu to như thùng nước, trên đầu có hai sừng, mà lúc này nó vẫn chưa hoàn toàn ngưng tụ thành hình dạng rõ ràng.

Tuy nhiên, con giao long này lại toát ra khí thế vô cùng đáng sợ.

"Đây là... phóng thích linh khí!"

"Không chỉ phóng thích ra bên ngoài, mà linh khí còn hóa hình!"

"Làm sao có khả năng đó được? Tần Ninh chỉ mới qua cảnh giới Thương Môn cửa thứ tư, làm sao có thể phóng thích linh khí hay khiến cho linh khí hóa hình được?"

"Phóng thích linh khí là chuyện chỉ có võ giả đã qua Đỗ Môn cửa thứ năm mới có thể làm được, còn khiến cho linh khí hóa hình thì chỉ có võ giả đã qua Cảnh Môn cửa thứ sáu trở lên mới làm được, làm sao hắn lại có thể làm được..."

Giờ phút này, tất cả mọi người đang đứng trước cửa Tần phủ đều hoàn toàn ngây ngốc.

Lúc này, Tần Thương Sinh bởi vì quá mức kích động, nên đã bấu chặt lấy cánh tay của em trai Tần Viễn Sơn.

“Đại ca, huynh… huynh bấu đệ đau quá!”, Tần Viễn Sơn cười khổ, nói: “Ninh nhi… thật là làm cho người ta… không thể tin được!”

Cảnh tượng này quả thực khó bề tưởng tượng.

Đạt tới cảnh giới Đỗ Môn cửa thứ năm mới có thể phóng thích ra linh khí.

Đạt tới cảnh giới Cảnh Môn cửa thứ sau mới có thể khiến linh khí hóa hình.

Nhưng Tần Ninh đã làm được tất cả những điều này trong khi bản thân chỉ mới đạt tới cảnh giới Thương Môn cửa thứ tư.

Nói ra chuyện này, ai mà tin được?

Nhưng cảnh tượng này, vào lúc này đây, đang diễn ra ở trước mắt mọi người.

"Ta đã nói, ngươi thực sự... chỉ bình thường thôi..."

Lời của Tần Ninh vừa nói ra, thì con giao long đang cuộn quanh thân hắn lúc này đã nhe răng gầm lên, lao thẳng về phía Lăng Côn.

Tuy nhiên, con giao long kia cũng không lao thẳng đến trước mặt Lăng Côn, mà nó lại đi vòng ra sau lưng Lăng Côn, một đường xé xuống.

Tần Ninh đã quan sát rất lâu, Lăng Côn tu luyện Mệnh Môn, mà Tử Môn cũng đã treo ở trên cổ hắn từ lâu.

Mới vừa rồi nhượng bộ, chính là bởi vì Tần Ninh muốn bảo đảm sẽ có thể giết chết Lăng Côn chỉ trong một đòn.

Nếu không dứt điểm mà cứ lưu lại cơ hội cho kẻ thù, đợi đến khi lão già Lăng Thế Thành đã đạt tới cảnh giới Thiên Môn cửa thứ chín chen chân vào, thì hắn sẽ không thể giết chết Lăng Côn được.

Rắc rắc một tiếng, trong nháy mắt, Lăng Côn còn chưa kịp công kích, thì đầu của hắn đã trực tiếp bị cắn đứt, máu tươi phun lên không trung.

“Côn nhi!”

Lăng Thế Thành nãy giờ chỉ muốn ngăn cản Tần Thương Sinh ra tay cứu Tần Ninh, nhưng lão ta nào ngờ cục diện trận chiến trong nháy mắt thay đổi, Lăng Côn đã nhanh chóng bị Tần Ninh đánh chết.

Ngược lại, lão ta không có một cơ hội nào để giải cứu Lăng Côn!

“Ha ha... hay lắm!”

Tần Thương Sinh đúng lúc này tiến lên một bước, cười lớn: "Không hổ là con trai của Tần Thương Sinh ta. Lăng Thế Thành, Sở Sơn Hà và Thẩm Thừa Phong, trong trận chiến ngày hôm nay nhà họ Tần ta ba trận toàn thắng, các ngươi bây giờ còn bao vây bên ngoài Tần phủ để làm gì?"

"Nếu như ai còn muốn khiêu chiến với Tần Thương Sinh ta, Tần Thương Sinh ta dù có liều cái mạng già này cũng sẽ chiến với người đó tới cùng!"

Ngay khi Tần Thương Sinh nói ra lời này, Lăng Thế Thành buộc phải nén giận trong lòng.

“Chúng ta đi!”

Cuối cùng, Lăng Thế Thành chỉ buông lại một câu, xoay người phất tay áo, tức giận rời đi.

“Lăng Thế Thành!”

Giờ phút này, Tần Ninh đứng yên tại chỗ, chậm rãi nói: "Ông đối với ta có ân tái tạo, ta cảm kích trong lòng, nhất định báo đáp, yên tâm, rất nhanh ta sẽ báo đáp ông!"

“Ngươi...”

"Đừng quên nhặt xác của Lăng Côn về..."

Tần Ninh vừa dứt lời thì xoay người bước vào trong Tần phủ.

Lăng Thế Thành hai tay nắm chặt, lúc này dường như không kìm được lửa giận trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn phải rời đi.

Hai người Sở Sơn Hà và Thẩm Thừa Phong thì vô cùng phẫn nộ.

Hôm nay không những không lấy được mặt mũi, ngược lại ba đại gia tộc còn bị đại bại.

Chuyện này nhất định sẽ truyền ra ngoài, đến lúc đó bọn họ cũng sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ nội thành Lăng Vân!

Thấy ba đại gia tộc lui bước, trên dưới nhà họ Tần sau lưng đều đổ mồ hôi lạnh, từ từ lạnh hết cả người.

Hôm nay chỉ cần sơ sẩy một chút, thì nhà họ Tần có khi cũng không còn tồn tại nữa!

Nhưng ba trận chiến vừa rồi thật sự đã để lại sự chấn động quá lớn.

Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn đứng ngoài cửa nhìn nhau, không nói được lời nào.

Giờ phút này, sắc mặt của ba người đại trưởng lão, nhị trưởng lão cùng ngũ trưởng lão càng thêm khó coi, không ai ngờ được Tần Ninh đã bị cướp đi Tinh Môn mà thực lực lại còn cường đại hơn trước!

Mà vào lúc này, Tần Ninh bước vào cổng, đi về phía tiểu viện của mình như không có chuyện gì xảy ra.

“Ninh ca, Ninh ca, huynh đúng là huynh của ta, quá lợi hại, huynh thật lợi hại!”, Tần Hâm Hâm đi theo sau, không khỏi nắm chặt tay, gương mặt đỏ bừng bừng hưng phấn, trên trán đổ đầy mồ hôi.

"Một quyền giải quyết Thẩm Lâm Phong, một thanh kiếm gỗ giết chết Sở Ngọc Thanh, còn có thể phóng thích linh khí, khiến cho linh khí hóa hình giết chết Lăng Côn. Ôi trời, người đó chính là võ giả đã đạt cảnh giới Tử Môn cửa thứ bảy đó, vậy mà huynh có thể giết hết tất cả! Huynh đã làm điều đó bằng cách nào chứ!"

Tần Hâm Hâm lúc này đã hoàn toàn bị chấn động, không tự kìm chế được bản thân.

Tần Ninh đã phá vỡ hết những giới hạn mà cậu biết trong cuộc sống này.

Tần Tâm Duyệt lúc này mới nhìn về phía Tần Ninh gật đầu: “Cảm ơn đệ, Ninh đệ!”

“Cám ơn đệ cái gì?”, Tần Ninh vẫn rất bình thường nhìn về phía Tần Tâm Duyệt nói: “Tỷ là tỷ của đệ, lúc còn bé, đệ và Hâm Hâm nhìn thấy nhị thúc dạy dỗ tỷ, hai huynh đệ cũng phải chọc giận nhị thúc để trút giận cho tỷ. Bây giờ đệ đã lớn, tất nhiên sẽ không để cho người khác ức hiếp tỷ!"

"Đúng vậy, tỷ tỷ!"

Tần Hâm Hâm ôm lấy Tần Ninh cười to: "Bây giờ ai còn dám nói Ninh ca là phế vật bị cướp đoạt Tinh Môn nữa?"

"Thẩm Uyên kia nếu như không phải là Ninh ca ra tay nhanh chóng quá, thì đệ sẽ một chưởng đập chết hắn!"

"Bớt mạnh miệng đi!"

Cả ba chạy vào tiểu viện, cười nói rôm rả suốt đường đi.

Nhưng khi đi gần tới đình viện của Tần Ninh, Tần Hâm Hâm lại đột nhiên dừng lại.

“Sao vậy?”

“Ninh ca!”, Tần Hâm Hâm gãi gãi đầu nói: “Hôm nay có thể nói là huynh đã lột xác hoàn toàn, chuyện vui như vậy, huynh có muốn nói cho nhị ca biết không? Để huynh ấy cũng được vui vẻ một chút!"

“Nhị ca...”

Tần Ninh tiếp thu ký ức của chủ nhân thân thể này, tất nhiên biết là Tần Thương Sinh có ba người con trai.

Con trai cả Tần Sơn hiện đang luyện võ ở học viện Thiên Thần, nghe nói đã được vào nội viện của học viện Thiên Thần.

Lần này, Lăng gia tam tộc không dám trực tiếp động thủ, chính là bởi vì còn lo lắng, nếu như tiêu diệt nhà họ Tần, thì Tần Sơn sẽ điên cuồng trả thù.

Con trai thứ hai là Tần Hải.

Tần Hải trước đây cũng là một thiên tài tiếng tăm lừng lẫy của nhà họ Tần, không ngoài dự đoán, hoàn toàn có thể tiến vào học viện Thiên Thần.

Ba người con trai của Tần Thương Sinh đều là những người trẻ tuổi vô cùng tài giỏi ở nội thành Lăng Vân.

Tuy nhiên, khi Tần Hải 16 tuổi, lúc hắn ta đi ra ngoài rèn luyện tại dãy núi Lăng Vân thì bất ngờ bị té gãy chân.

Hơn nữa, tai nạn lại xảy ra vào thời tiết lạnh giá.

Thời tiết lạnh giá ở dãy núi Lăng Vân luôn chứa đầy chướng khí độc hại, Tần Hải có thể nhặt được một mạng mang về đã là kì tích rồi.

Kể từ đó, đôi chân của hắn ta đã hoàn toàn bị hủy hoại, không thể đứng được nữa vì kinh mạch bị tắc nghẽn, không thể hấp thụ và lưu thông linh khí, cũng như không thể tiếp tục luyện võ.

Kể từ đó, Tần Hải đâm ra chán nản, suốt ngày chỉ ở trong tiểu viện, đọc sách, viết chữ, vẽ tranh, không màng thế sự.

Chuyện này đã là chuyện từ hai năm về trước.

Hai năm nay Tần Hải gần như trở thành người trong suốt trong nhà họ Tần, cũng chỉ có mấy người Tần Ninh thường xuyên đến thăm hắn ta.

“Cũng được!”

Nở nụ cười nhạt, Tần Ninh mở cửa đi vào.

 

----------------------------