Phong Thần Châu

Chương 10449: “Lão Thụ Đầu nhà ngươi làm trò quái gì vậy?”




 

Với địa vị như vậy, ai lại không khách khí mở miệng khen ngợi cơ chứ?  

 

Thấy ba người đều rất khách khí, Tần Ninh cũng nói: "Là do liệt súc của ta không hiểu chuyện, lại quấy rầy chư vị".  

 

Đại Hoàng vừa nghe Tần Ninh nói đứa con liệt súc thì há miệng thở dốc, nhưng khi nghĩ đến có lẽ Tần Ninh đang nói về Cửu Anh thì bản thân cũng không để bụng nữa.  

 

Cửu Anh đứng bên cạnh Tần Ninh, hoàn toàn không cảm thấy hắn đang nói về nó, chỉ cho rằng Tần Ninh nói về Đại Hoàng nên nó cũng không quan tâm.  

 

Phi Tử Chân lập tức cười nói: "Chúng ta còn tưởng rằng là dã thú ở nơi này tấn công, không ngờ lại là thú cưỡi của Tần công tử, quả nhiên là một trận nước lũ cuốn trôi miếu Long Vương".  

 

Tần Ninh chắp tay, muốn dẫn mọi người rời đi.  

 

Ở giữa hố động rõ ràng có một cung điện cổ, nhưng vì đã bị người của Phi Vũ cung, đảo Huyền Nguyệt, nhà họ Tiêu phát hiện trước nên hắn đương nhiên sẽ không cướp đoạt.  

 

Có cung điện cổ nhưng chưa chắc sẽ có kho báu.  

 

"Tần công tử, chờ một chút."  

 

Đúng lúc này, đảo chủ Huyền Thi Nhị của đảo Huyền Nguyệt lên tiếng.  

 

Đôi mắt xinh đẹp nhìn Phi Tử Chân và Tiêu Thái Lãng đứng hai bên trái phải, sau đó lại nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: "Cung điện cổ này khá thần bí, ba bên chúng ta đã tìm kiếm rất lâu nhưng vẫn chưa thể tìm ra cách để tiến vào."   

 

"Tần công tử hiểu biết rộng rãi, lại có Thượng Thanh thần nữ và đệ tử ngọc bài của Ngọc Thanh tiên cung là Thời Thanh Trúc ở đây. Không biết có thể làm phiền Tần công tử giúp chúng ta giải tỏa sự nghi hoặc này không?"  

 

"Chúng ta cũng sẽ không để Tần công tử giúp đỡ không công, nếu như trong vùng đất cổ này có phát hiện gì lớn, hay nếu Tần công tử phát hiện được thứ thuộc về Tần công tử thì chúng ta sẽ không can thiệp vào."  

 

"Nếu có việc gì mà cần mọi người cùng nhau hợp lực thì cứ dựa trên sự đóng góp của từng người, thảo luận về tỷ lệ chia sẻ của mọi người trước, ngươi thấy thế nào?"  

 

Nghe nói như vậy, Tần Ninh đương nhiên cảm thấy không thành vấn đề, gật đầu cười nói: "Được".  

 

Vì vậy, Phi Tử Chân, Huyền Thi Nhị, Tiêu Thái Lãng dẫn đoàn người Tần Ninh tiến về phía cái hố.  

 

Vùng đất trước mặt có bề ngoài sụp đổ, các hố đều ngoằn ngoèo khúc khuỷu, thoạt nhìn thật ra rất có quỹ đạo.   

 

Chất liệu trên đỉnh của lầu các trong cung điện cũng trông rất lạ thường, dù đã bị chôn vùi dưới lòng đất nhiều năm nhưng vẫn có hào quang đặc biệt, không hề bị hư hỏng gì.   

 

"Có thể tìm được lối vào đại khái của cung điện này ở đâu?"  

 

Tần Ninh dò hỏi.  

 

"Ở bên này".  

 

Ba người dẫn Tần Ninh đi đến một cái hố động.  

 

Mọi người lần lượt rơi xuống.  

 

Cái hố này sâu chín trượng, rộng khoảng ba trượng, chứa được mấy chục người cũng không thành vấn đề.  

 

Khi hạ cánh xuống cái hố này, chỉ thấy có một cánh cổng màu bạc sáng bóng đứng sừng sững trước mặt.  

 

Cánh cổng đóng chặt, tấm bảng hiệu chỉ còn lại một nửa, trên đó có khắc hai chữ.  

"Dạ cung!"  

 

 

Phía trước có lẽ phải còn một chữ khác, nhưng không thể nhìn thấy được.    

 

 

"Cánh cổng này nối liền với toàn bộ cung điện thành một thể. Chúng ta đã thử bằng mọi cách nhưng đều không thể mở ra được".  

 

 

Nghe nói như vậy, Diệp Nam Hiên bước ra, không khỏi nói: "Ta dùng một đao chém đứt nó ra là được".  

 

 


 

 

"Chém chém chém, ngươi lúc nào cũng chỉ biết dùng một đao chém?  

Sau này đừng gọi ngươi là Diệp Nam Hiên nữa, cứ gọi là Một Đao Chém đi".