Phong Thần Châu

Chương 10473: Cũng phải chịu đủ đau khổ.




 Tần Ninh nói tiếp: "Ta đánh với ngươi tới bây giờ, cũng bởi muốn nhìn xem bí thuật của Hàn Mị tộc ngươi rốt cuộc có bao nhiêu thần bí".  

 

 

"Hiện giờ xem ra, ngươi đã thi triển chừng bảy tám phần, phải chăng vẫn còn nội tình khác?"  

 

"Nếu như không có... Ta sẽ giết ngươi, kết thúc trận chiến này".  

 

Sắc mặt Vũ Thanh Huyên càng thêm âm trầm.  

 

Biểu cảm của Tần Ninh vẫn bình tĩnh.  

 

"Tần Ninh, ngươi quá ngông cuồng".  

 

"Không, ta chỉ là tự tin".  

 

"Hừ!"  

 

Ánh mắt Vũ Thanh Huyên lạnh lẽo, hai tay nắm chặt, hàn quang bên ngoài thân thể lóe lên, sát khí lao nhanh.  

 

"Nếu đã vậy, ta sẽ để ngươi xem thêm, sự mạnh mẽ của Hàn Mị tộc ta".  

 

Hai tay Vũ Thanh Huyên nắm chặt, ánh sáng màu lam kỳ dị bên ngoài thân thể ngưng tụ lại, từng tia sáng màu lam chẳng khác gì sợi tơ u linh, rậm rạp chằng chịt.  

 

Vù... Chỉ chớp mắt, nhiều tiếng vù vù vang lên, mặt ngoài cơ thể Vũ Thanh Huyên mờ mịt hiện ra hào quang màu băng lam vô tận. Hào quanh dần dần ngưng thật, hóa thành áo giáp chân chính, bao bọc khắp toàn thân cậu ta.  

 

Đồng thời.  

 

Ở sau lưng cậu ta, một bóng dáng mờ ảo cao chín trượng dần ngưng tụ.  

 

Bóng mờ chớp động, dường như có mối liên hệ âm thầm nào đó với Vũ Thanh Huyên, khiến cho Vũ Thanh Huyên nhiều thêm mấy phần thần bí.  

 

"Triệu linh!"  

 

Ánh mắt Vũ Thanh Huyên lạnh lẽo, giờ phút này, khí tức trong cơ thể cậu ta càng thêm mạnh mẽ, càng thêm lâu dài.  

 

Lông mày Tần Ninh nhíu lại.  

 

Triệu linh?  

 

Triệu linh như vậy, thoạt nhìn... giống như bị quỷ nhập vào người hơn.  

 

Nhiều năm qua, Tần Ninh từng tiếp xúc và đánh nhau với chừng ít nhất mấy chục loại Dị tộc, hắn càng ngày càng thêm tò mò đám "khách ngoại lai" đến từ ngoại vực này.

Nếu như tương lai hẳn sẽ có một ngày Tần Ninh quay trở về Thương Mang Vân Giới, lại lần nữa trở thành người thống trị thiên địa, nhưng tóm lại, hắn vẫn muốn đi ra khỏi Thương Mang, nhìn xem thế giới bên ngoài.  

 

Thật sự đến lúc đó.  

 

Hắn cần biết, điểm đặc biệt của những dị tộc này tại thế giới bên ngoài.  

 

Biết người biết ta, mới trăm trận trăm thắng.  

 

Bây giờ gặp được bất kỳ Dị tộc nào, hắn có thể biết càng nhiều, hiểu càng nhiều, tích lũy lợi ích cho tương lai lại càng lớn.  

 

Chiếu lệnh mà Vũ Thanh Huyên này sử dụng tới, loáng thoáng khiến hắn nhớ đến ngày xưa từng gặp phải cái gọi là cầu nguyện của mấy loại Dị tộc.  

 

Chúng cũng có thể dẫn động sức mạnh lớn hơn, giáng lâm mấy người.  

 

Sức mạnh bực này dường như bắt nguồn từ thần linh nào đó bọn họ ngấm ngầm thờ phụng.  

 

Có điều thủ đoạn của những người này không giống nhau.  

 

Khi khí tức kinh khủng trong thân thể Vũ Thanh Huyên lại ngưng tụ một lần nữa, nhưng lại hoàn toàn khác với lúc trước, bàn tay Tần Ninh cũng nắm chặt lại.  

 

 

"Để ta nhìn xem, thứ mà ngươi gọi là triệu linh đến tột cùng có cái gì kỳ lạ".  

 

 

Tần Ninh cũng sẽ không giấu giếm.  

 

 

Hắn bước chân lên trước, khí tức trong cơ thể cuồn cuộn dâng trào.  

 


Trong cung điện, cả giữa thiên địa ngập tràn vô tận ánh sao.  

 

 

"Vạn Cổ Tinh Thần Quyết!"