Phong Thần Châu

Chương 10492: "Ngụy Húc?"




 Tuy lần nào sư phụ cũng tham lam vật chí bảo mà lại đều nói năng rất đường hoàng nhưng… Dù thế nào cũng thấy rất kỳ lạ.  

 

 

“Chiếc ấn này chịu tải sự dày nặng của đất đai, nếu không phải là người có tiên lực vô tận mà sử dụng chiếc ấn này thì còn chưa phát huy được uy lực của nó đã bị hút cạn thể lực rồi”.  

 

Kinh khủng vậy sao?  

 

Thần Tinh Dịch không chịu thua, nói: “Đệ tử có Huyền Hoàng Thần Thể, một luồng khí Huyền Hoàng còn kinh khủng gấp mấy lần tiên lực, vậy mà còn không đủ ư?”  

 

“Ngươi đủ cái rắm”.  

 

“...”, Tần Ninh cầm lấy ấn Bát Quái Bộ Thiên rồi mới nói: “Không cần phải tiếc, ta thấy bích họa này bất phàm, chẳng khác gì một kho báu, chắc hẳn tiếp theo đây sẽ có tiên khí phù hợp với ngươi”.  

 

Thần Tinh Dịch rụt cổ lại.  

 

Mặc dù hắn ta cảm thấy sư phụ chỉ đang nói bừa nhưng lại không tìm ra được chứng cứ để phản bác.  

 

Tiếp đó, Tần Ninh đi tới bức bích họa đằng sau, tiếp tục xem xét.  

 

Sau một hồi giày vò, cuối cùng Tần Ninh cũng lấy ra được một thanh tiên kiếm.  

 

Tiên kiếm vương phẩm.  

 

Kiếm Thanh Minh Bảo Uyên! Thân kiếm thon dài, thẳng tắp, mặt ngoài có ánh sáng bốn màu bao phủ.  

 

“Đây là một thanh kiếm tốt!”  

 

Tần Ninh nhìn về phía Thời Thanh Trúc, cười nói: “Cho nàng!”  

 

Thời Thanh Trúc nhận lấy tiên kiếm, nhướng mày.  

 

Thực ra nàng không mấy khi dùng kiếm nhưng vẫn cảm nhận được thanh kiếm này quả là bất phàm.  

 

“Để bữa nào ta truyền dạy cho nàng vài môn kiếm thuật để nàng làm quen thử xem”.  

 

Truyền dạy! Thời Thanh Trúc khẽ gật đầu.  

 

Diệp Viên Viên đã có kiếm Tuyết Vương, đủ để dùng ở cảnh giới Tiên Vương, không cần có thêm kiếm khác.  

 

Thần Tinh Dịch đứng sau lưng Tần Ninh, nôn nóng không chờ nổi nữa.  

 

Hắn ta chỉ mong sao Tần Ninh hãy phá giải tất cả các bức bích họa này để hắn ta xem xem rốt cuộc bên trong có những gì.  

 

Một tiếng rít kinh khủng vang lên.  

 

Tần Ninh tiếp tục phá giải niêm phong của một bức bích họa.  

 

Đột nhiên.  

 

Một hơi thở xưa cũ ập tới.  

 

Hai tay Tần Ninh giữ chặt, kéo mạnh.  

 

Một giây sau, hắn kéo ra được từ bức bích họa một thứ chất lỏng màu vàng óng, lấp lánh hào quang nhàn nhạt.  

 

Thứ chất lỏng này chảy trong lòng bàn tay của Tần Ninh, lộ rõ hơi thở mạnh mẽ của nó.  

 

Tần Ninh ngẩn người, không khỏi ngạc nhiên nói: “Đế khí”.  

 

Đế khí?  

 

Tiên khí Đế Phẩm! Thần Tinh Dịch ngẩn người, lúc này, Diệp Nam Hiên cũng đánh mắt nhìn sang.  

 

Cụm chất lỏng màu vàng này chẳng hề giống tiên khí một chút nào! Tần Ninh nhìn về phía Thần Tinh Dịch, nói ngay: “Cho ngươi”.  

 

“Dạ dạ dạ!”  

 

Thần Tinh Dịch hết sức kích động.  

 

Vừa rồi hắn ta không lấy được ấn Bát Quái Bộ Thiên, cũng không lấy được kiếm Thanh Minh Bảo Uyên, giờ cuối cùng cũng được cho một cái rồi! Đế khí! Ngay cả Tiên Đế cũng phải thèm thuồng.  

 

 

“Nhận lấy!”  

 

 

“Dạ?”  

 

 

“Nhận thế nào ạ?”  

 

 

Thần Tinh Dịch hiếu kì nhìn về phía Tần Ninh.  

 

 

“Đưa tay ra nhận”.  

 

 

Tần Ninh đưa cụm chất lỏng màu vàng ấy cho Thần Tinh Dịch, Thần Tinh Dịch đưa hai tay ra nhận như thật.   

chapter content