Phong Thần Châu

Chương 10504: “Các ngươi phản bội bọn ta!”




 

“Dịch lang, sao vậy?”  

 

Linh Nguyệt tiên tử giật mình.  

 

Thần Tinh Dịch lập tức đứng dậy nói: “Mẹ kiếp, sư phụ hại ta rồi!”  

 

“Lúc trước cho ta ăn đan dược nhân sâm, làm ta máu phun ba thước, cảm thấy ngày chơi trăm em cũng không thành vấn đề”.  

 

“Hại ta vất vả rất lâu mới kiềm chế được thứ tà niệm này. Nếu ngươi tới sớm một chút, nhất định ta sẽ đại chiến với ngươi chín ngày chín đêm không cần nghỉ xả hơi!”  

 

Nghe thấy chín ngày chín đêm, mắt Linh Nguyệt tiên tử sáng lên.  

 

Cô ta tin Thần Tinh Dịch.  

 

Lần đầu tiên cô ta dây dưa với Thần Tinh Dịch trong sơn cốc vắng vẻ khiến người ta hoài niệm kia, hai người dính lấy nhau tận nửa năm trời không tách ra! “Vậy hiện tại ngươi bị sao vậy?”  

 

“Là tại món Đế khí kia!”  

 

Thần Tinh Dịch vỗ gáy một cái, nói ngay: “Giáp tiên Thái Hư Linh!”  

 

Đế khí?  

 

Thần Tinh Dịch giải thích.  

 

Đợi Thần Tinh Dịch nói xong, Linh Nguyệt tiên tử hiếu kỳ nói: “Việc dung hợp Đế khí làm huyết khí của ngươi bị thiếu hụt nhưng… Cũng không ảnh hưởng tới chuyện giữa ta và ngươi mà”.  

 

Thần Tinh Dịch nói ngay: “Chắc chắn là sư phụ đã dùng thủ đoạn nào đó, nếu không thì không thể nào lại như vậy...”, Thần Tinh Dịch nhớ rõ, trước đây mình một đêm đi mười chỗ, lên đỉnh với mười người phụ nữ.  

 

Quan trọng nhất là không cô nào cảm thấy hắn ta yếu.  

 

Nhưng bây giờ thì... Thế là hết.  

 

“Ôi! Sư phụ hại con rồi!”  

 

Thần Tinh Dịch thở dài, nhìn về phía Linh Nguyệt tiên tử, nói tiếp: “Có điều, ta vẫn còn những cách khác, không thành vấn đề”.  

 

“Thôi”.  

 

Linh Nguyệt tiên tử lắc đầu, mặc váy vào lại, thở dài nói: “Thần công tử... Ngươi đã ăn không ngon miệng thì tốt hơn hết là cứ chăm sóc sức khỏe cho tốt đi đã rồi nói sau”.  

 

“...”, lúc gặp lại nhau, hai người chỉ hận không thể vùi vào trong thân thể đối phương, vậy mà giờ lại kết thúc một cách đầy qua quýt.  

 

Rất nhanh.  

 

Hai người lại lần lượt một trước một sau trở về.  

 

Linh Nguyệt tiên tử trông vẫn kiêu kỳ như cũ, có vẻ hơi lạnh nhạt một chút, nét mặt có phần phiền lòng.  

 

Còn Thần Tinh Dịch trở lại đứng với mọi người, nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Ninh đứng đằng trước bằng ánh mắt đầy ai oán.  

 

Chuyện tới nước này, hắn ta đã có thể khẳng định là sư phụ hại mình.  

 

Móc nối với những chuyện trước đó, sự quan tâm khó hiểu của sư phụ… Sư phụ đã bao giờ hỏi han ân cần với hắn ta đâu?  

 

Đều là giả! Đều là cố ý dạy cho hắn ta một bài học! Đáng ghét! Ù... Đúng lúc này.  

 

Lớp ngoài của ngọn tháp cao ba trượng rung lên, từng tầng hào quang tựa như ánh sáng của hàng nghìn, hàng vạn tinh linh tỏa ra khắp đất trời.  

 

Ánh sáng ấy tựa như những cọng lông vũ bay đầy trời rơi khắp mọi nơi trong cung điện, tràn vào tới từng gian phòng.  

 

Lúc này, Tần Ninh thu tay lại, thở phào nhẹ nhõm.  

 

“Mở được chưa? Mở được chưa?”  

 

Chó vàng hết sức kích động.  

 

“Rồi”.  

 

Tần Ninh lập tức nói với mọi người xung quanh: “Tòa tháp cao này chính là mấu chốt để mở phong ấn của cả cung điện này. Ta đã giải phong ấn rồi. Nếu như trong cung điện này có bảo vật gì đều sẽ tự động hiện ra, mọi người chia nhau ra tìm sẽ dễ dàng tìm ra thôi”.  

 

Mọi người nghe vậy hết sức mừng rỡ, tới tấp tản đi.  

 

Bọn Tần Ninh, Đại Hoàng, Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Diệp Nam Hiên, Thần Tinh Dịch vẫn đứng lại trước tòa tháp.  

 

Đại Hoàng mở miệng nói: “Tần gia, tòa tháp này là do ta phát hiện ra điều bất thường, ngươi là người phá giải được nó, nếu tìm được báu vật gì thì chúng ta chia đôi”.  

“Được”.  

 

 

Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên đều rất là tò mò, trông tòa tháp này không có gì đặc biệt so với tòa cung điện này, vậy mà nó lại liên quan tới toàn bộ phong ấn trong cung điện ư?  

 

 

“Dịch Nhi, ngươi sao vậy?”  

 

 

Thấy biểu cảm ai oán của Thần Tinh Dịch, Tần Ninh mở miệng hỏi.  

 

 


 

 

“Ồ?  

Sao vậy?”