Phủi cũng phủi không xong! Đúng lúc này, không biết Đại Hoàng lôi ra một cái khăn lụa từ nơi nào, buộc chặt trên đầu, trùm cả chóp mũi.
"Mẹ ơi, thối quá!"
Đại Hoàng quơ quơ móng vuốt, nhìn vào trong đại điện mờ tối.
Siêu thối! Dù hiện tại bóp mũi không ngửi cũng cảm thấy cả người thối hoắc.
Nhìn xung quanh, cảnh tượng trong đại điện càng khiến người ta kinh ngạc.
Khắp cung điện chất đống hàng loạt thi thể, ngổn ngang lộn xộn, chồng chéo lên nhau.
Mà đống thi thể này chỉ thấy được vết thương trên người, những các khác đều không hề tổn hại, mang đến cho người ta cảm giác... Dường như vừa mới chết đi.
Diệp Nam Hiên dùng đao hất một cỗ thi thể lên, nhấc đến trước mặt.
Liếc mắt nhìn qua, một bóng người có chiều cao chừng hơn một trượng đang nằm trên mặt đất.
Tương tự con người, nhưng hoàn toàn không phải người.
Hai bên trán người kia mọc ra một cặp lỗ tai lông xù màu nâu xám. Hai bên gương mặt có lông bờm, trên mu bàn tay cũng có lông bờm.
Cỗ thi thể này hơi há miệng, răng nhọn hoắt, trông giống bánh răng.
Hơn nữa, lồng ngực cởi trần cũng có một mảnh lông xù.
"Cũng là Dị tộc?"
Diệp Nam Hiên tò mò.
Mấy người lại đánh giá tiếp những thi thể khác, nhìn cái nào cũng có đặc trưng giống nhau.
Lông bờm ở mu bàn tay, lông bờm hai bên gương mặt, răng nanh, trán có hai lỗ tai.
Trông rất kỳ lạ.
Trong lúc bọn họ xem xét mấy cỗ thi thể, mùi siêu thối trong đại điện càng thêm nồng đậm.
Ngay sau đó, những thi thể ban đầu được bảo tồn hoàn hảo kia bắt đầu lần lượt thối rữa, chảy nước mủ lan tràn.
Đại Hoàng thật sự không chịu nổi, chạy trốn vọt ra đại điện.
Đi ra mười trượng cách xa đại điện, Đại Hoàng gào khóc: "Thứ đồ gì vậy, cũng quá xấu rồi đi. Đống thi thể này sớm không rữa muộn không rữa, sao đúng lúc chúng ta đi vào lại thối rữa?"
Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc cũng không chịu được, nhao nhao rời khỏi đại điện.
Chỉ có hai người Tần Ninh và Diệp Nam Hiên ở trong đại điện không ra.
Trên thực tế, Diệp Nam Hiên đã bị hun đến tái mặt, nhưng thấy Tần Ninh không đi, hắn ta lo lắng Tần Ninh gặp phải nguy hiểm nên cũng dừng bước không đi.
Lúc này, Tần Ninh không những không lui ra ngoài, ngược lại là đi vào sâu bên trong đại điện.
Đến cuối cùng, những thi thể này biến thành nước mủ, sau đó hóa thành hơi nước màu trắng, dần bốc hơi bay ra ngoài đại điện.
Trong đại điện nhanh chóng trở nên sạch sẽ không ít.
Đám thi thể này như bụi bặm trong không trung, biến mất không còn tăm hơi.
Ánh mắt Tần Ninh nhìn vào sâu bên trong đại điện, thấy chính sảnh vừa mới bị thi thể ngăn trở.
Trong sảnh chạm trổ chữ viết cổ xưa.
Chỗ đặt bút có ba chữ to, rồng bay phượng múa.
"Ấy?"
Diệp Nam Hiên tò mò nhìn, lập tức kinh ngạc nói: "Sư phụ, nét chữ này... rất giống của người!"
Chữ viết của Tần Ninh rất rồng bay phượng múa, có phong cách riêng cực đặc biệt.
"...", Tần Ninh lại nhìn ra ba chữ to kia là gì.
"Liễu Hoa Thanh!"