Diệp Nam Hiên cười lạnh nói: “Kiếm Vu Triết là một tên ngu ngốc, bị người phụ nữ của Hàn Mị tộc lừa, hợp tác cùng Hàn Mị tộc muốn giết sư phụ ta, chết là xứng đáng, bị người ta lợi dụng không công... quả nhiên là ngu không ai bằng”.
Mặc dù lúc Kiếm Vu Triết chết có nói hắn ta không có liên quan gì đến Kiếm Thạch các.
Nhưng ai biết được có phải là cố ý giấu giếm quan hệ hay không?
Tam Thanh tiên vực này có hàng trăm vực, không biết có bao nhiêu thế lực bị Hàn Mị tộc và Cảnh Hỏa tộc len lỏi vào trong đâu! Diệp Nam Hiên có chút phiền muộn.
Dị tộc không bao giờ công khai đến đánh cả, mà chỉ biết dùng loại thủ đoạn đê tiện này thôi.
Nhưng nghĩ lại, vẫn là do Nhân tộc trong Tam Thanh tiên vực bị mê hoặc, tâm trí không đủ.
Tục ngữ đã nói, nếu bản thân không có nhược điểm thì sẽ không bị người ta bắt thóp.
Nếu Nhân tộc có thể cự tuyệt dị tộc, đám dị tộc đó cũng không thể thực hiện được ý đồ, cũng không thể làm ra nhiều chuyện như vậy được.
Lòng người là khó dò nhất.
Nghe thấy Diệp Nam Hiên mắng, sắc mặt Kiếm Vũ Hoa càng thêm lạnh lùng.
“Các hạ là người phương nào?”
“Ta là tông chủ của Trúc Diệp Tông, Diệp Nam Hiên!”
Diệp Nam Hiên liền nói ngay: “Sư phụ ta chính là Tần Ninh”.
Tần Ninh! Sát khí ngưng tụ trong cơ thể Kiếm Vũ Hoa chợt tiêu tán.
Hắn ta đưa mắt nhìn qua đám người Trúc Diệp Tông, cũng không nhận ra được người nào là Tần Ninh.
Mà đúng lúc này.
Trong đám người, Tần Ninh đang ngồi xổm dưới đất đào gốc cây Uẩn Tham Hoa, vỗ vỗ hai tay, đứng dậy, nói: “Kiếm Vu Triết quả thật là bị dị tộc mê hoặc, có ý muốn giết ta, đã bị ta giết chết rồi”.
“Còn có Lăng Ngọc Đường của Thiên Đao Minh!”
Tần Ninh vừa nói ra lời này, người đàn ông ôn hòa đứng ở bên cạnh Kiếm Vũ Hoa cũng biến sắc.
Tần Ninh xoay người lại, hai tay dính một ít bùn đất, hắn phủi tay, lấy khăn lụa ra lau, nói: “Cho nên, Kiếm Thạch các các ngươi có liên quan gì đến dị tộc không?”
Nghe thấy câu hỏi này, cả người Kiếm Vũ Hoa lập tức cứng đờ.
Diệp Nam Hiên thấy một màn như vậy, tức giận mắng trong lòng.
Mẹ nó chứ! Diệp Nam Hiên hắn ta chính là Tiên Vương, người này lại không có chút sợ hãi nào! Nhưng sư phụ chỉ là Tiên Quân thượng vị, người này lại sợ! Rõ ràng Kiếm Vũ Hoa đang sợ hãi.
Giờ phút này, Kiếm Vũ Hoa không nói được một lời, người đàn ông ôn hòa đứng ở bên cạnh chắp tay nói: “Tần Ninh công tử, tại hạ là Hướng Ôn Thư của Thiên Đao Minh!”
“Lăng Ngọc Đường chính là đệ tử hạch tâm của Thiên Đao Minh ta, thiên phú không tầm thường, hắn ta hợp tác với dị tộc, chúng ta... chúng ta quả thật là không biết gì cả”.
Hướng Ôn Thư vội vàng giải thích.
Tần Ninh! Là người đàn ông của Thượng Thanh Lâu của Thượng Thanh thần nữ - Diệp Viên Viên.
Là người đàn ông của đệ tử ngọc bài của Ngọc Thanh tiên cung - Thời Thanh Trúc.
Là người đàn ông mà Dịch Thiên Tiên Đế Trương Linh Phong nói sẽ phải bảo vệ.
Ai dám động vào?
Ba thế lực bá chủ còn phải luôn khách khí với Tần Ninh, càng miễn bàn đến Thiên Đao Minh, Kiếm Thạch các bọn họ.
Đây là một người mà bọn họ không thể trêu vào.
Kiếm Vũ Hoa, Hướng Ôn Thư đều là Tiên Vương đại thành, đưa mắt nhìn khắp Tam Thanh tiên vực cũng là nhân vật thuộc hàng ngũ cao thủ.
Nhưng khi đối mặt với Tần Ninh lại không chắc.
Hình như Trương Linh Phong cũng không ở bên cạnh Tần Ninh.
Chính là... có quỷ mới biết rốt cuộc Tần Ninh có thủ đoạn gì! Bây giờ bên ngoài đều đồn đãi, nếu chưa đến Tiên Hoàng thì không cần trêu chọc Tần Ninh.
Nếu không, vô cùng có khả năng sẽ chết không có chỗ chôn! Ít nhất, nếu Kiếm Thạch các ở Đông Hiền vực, Thiên Đao Minh ở Nam An vực trêu chọc vị Tần Ninh công tử này, cho dù bây giờ có thể giết được hắn, nhưng mà… chắc chắn sẽ có người báo thù cho Tần Ninh, điều này sẽ khiến Kiếm Thạch các và Thiên Đao Minh gặp tai họa ngập đầu.
Ở trên người Tần Ninh có ba cái mác.
Người đàn ông của Diệp Viên Viên.
Người đàn ông của Thời Thanh Trúc.
Người đàn ông của Trương Linh Phong! Cái mác nào cũng đều là thứ mà Thiên Đao Minh và Kiếm Thạch không thể đắc tội.
Tần Ninh nhìn về phía hai người, tiếp tục nói: “Sao phải khẩn trương như thế...”, Kiếm Vũ Hoa liền chắp tay nói: “Tại hạ vừa rồi có chút đường đột, mong Tần công tử chớ trách!”