Mục Vân mỉm cười: “Đùa con thôi, thật sự không có, viên Tinh Nguyên Đan kia ban đầu cha định dùng nó cho lúc thăng cấp, nhưng khi đó con sắp hẹo rồi, cha không có cách nào khác đành đưa cho giai nhân của con.”
“Sao? Thấy cha tốt chưa?”
“Vâng, vâng, vâng...”
“Có lệ quá đấy!”
“Không dám, không dám.”
Sau một thoáng yên lặng ngắn ngủi, Tần Ninh hỏi: “Cha, những Dị tộc bên ngoài khủng khiếp lắm à? Bằng không cha cũng không đến mức phải chạy trốn?”
“Ta cần phải sửa lỗi trong câu nói của con.”
Mục Vân nói với giọng nghiêm túc: “Cha không chạy trốn, vì để bảo vệ các con một cách chiến lược, cha dẫn những người đó chạy thật xa.”
Khác nhau ở đâu vậy?
Mục Vân nói tiếp: “Năm xưa cha cho rằng Thương Mang đại thế giới là tận cùng trời đất, sau này mới biết được, núi cao còn có núi cao hơn, thế giới vũ trụ rộng lớn bao la, hàng nghìn hàng vạn tinh vực mênh mông vô tận.”
“Ra đến bên ngoài rồi cha mới phát hiện trước đây kiến thức của mình quá hạn hẹp!”
Mục Vân nhìn về phía Tần Ninh, nói với giọng nghiêm túc: “Nhưng hiện nay, con không cần suy nghĩ những việc này, chuyện bên ngoài có cha lo, chuyện trong nhà thì con lo liệu”.
“Con không lo được thì cũng không sao, còn có mẹ con, đại nương, tam nương, ngũ nương của con… Vân vân!”
Tần Ninh cạn lời.
“Đám người Dị tộc ấy đến vì phong thần châu sao?”
Tần Ninh đưa ra nghi ngờ của mình.
“Không hổ là con trai ta, thông minh lắm.”
Mục Vân vỗ đầu Tần Ninh, cười nói: “Làm sao con phát hiện ra được?”
“Cho tới nay, phong thần châu có thể biến sức mạnh hư vô của Dị tộc sau khi chết thành Tịnh Ma Đan, dùng để nâng cao tu vi, quả thật là tuyệt diệu, lại còn có thể chữa thương, thần kỳ vô cùng”.
Tần Ninh từ tốn nói: “Mãi cho đến lần trước, trong thời không không biết nào đó, viên châu này thể hiện sự áp chế tuyệt đối với Dị tộc, con nghe người Dị tộc gọi nó là xá lợi”.
Mục Vân cười: “Phong thần châu có liên quan đến tương lai của con, nhớ lấy, tuyệt đối không thể lộ ra trước mặt Dị tộc”.
“Chờ sau này ngươi đạt đến cấp bậc như cha, ngươi để lộ thì có lẽ kẻ địch đều phải chết!”
Tần Ninh sửng sốt.
“Cha, vậy sao cha không mang theo nó?”
Tần Ninh không còn gì để nói.
“Thừa lời, ta mang theo thì Thương Mang đại thế giới bị người ta tàn sát hết mất à?”
Mục Vân cười mắng: “Thằng nhóc nhà con thì biết cái gì, bây giờ cha con là nhân vật có tiếng tăm đấy.”
“Phong thần châu ở Thương Mang đại thế giới, nếu những người đó muốn lấy thì phải phái người đi vào Thương Mang đại thế giới, nhưng sức mạnh lớn hơn thế giới thì không thể vào được.”
“Vì vậy bọn họ mới cử đám tôm tép này đến.”
“Chẳng phải vừa khéo để cho con thăng cấp sao!”
Tần Ninh nghe vậy.
Cảm thấy cũng có lý.
Mục Vân nói tiếp: “Hơn nữa, con là con trai của ta, cha tin con sau này có thể trở thành vua của vũ trụ hàng nghìn hàng vạn tinh vực này, không, vua vũ trụ thì có nhằm nhò gì, con phải làm chúa tể của vũ trụ!”
Tần Ninh yên lặng nhìn cha mình dâng trào nhiệt huyết.
“Hăng hái lên đi chứ!”
Mục Vân đẩy con trái một cái, cười nói: “Sao, cảm thấy mình không làm được à?”
“Không phải, chỉ là con cảm thấy, cha mạnh hơn con, cha làm thì sẽ tốt hơn, ta ngoan ngoãn ngồi hưởng là được…”, Tần Ninh nói với giọng bất đắc dĩ: “Nói thật, giữa hai chúng ta, cha lợi hại hơn…”
“Xem con kìa.”
Mục Vân nói: “Thiên phú không phải là thứ quyết định tất cả, ý chí võ đạo của một người mới có thể quyết định hết thảy.”
“Cha tin tưởng, con trai của cha sau này sẽ trở thành chủ nhân của ngàn vạn thế giới, ta nói con làm được thì con sẽ làm được.”
Tần Ninh chống cằm, nói: “Được rồi, truyền thống của Mục gia.”
“Năm xưa ông nội khen cha, bây giờ cha lại bắt đầu khen con! Thật ra, hành vi này của cha và ông gọi là mật ngọt chết ruồi đấy!”