Phong Thần Châu

Chương 10702: Không phải chứ




 

 Ngô Ưng đại lâu chủ của Thượng Thanh Lâu dẫn theo mấy vị Tiên Hoàng, Tiên Thánh của Thượng Thanh Lâu đáp xuống trên hòn đảo nhỏ, rất nhanh sau đó đi đến trước mặt Tần Ninh.  

 

“Tần công tử, ngươi không sao chứ?”  

 

Ngô Ưng nhìn Tần Ninh, hỏi bằng giọng khách sáo.  

 

“Ừm...”.  

 

Đối với thái độ như vậy, Tần Ninh cũng đã không còn thấy lạ nữa.  

 

Ba ngày này, lúc cuộc chiến tạm dừng, lâu chủ, Thánh trưởng lão, cung chủ v.v... của Thượng Thanh Lâu, Thái Thanh tiên tông, Ngọc Thanh tiên cung thỉnh thoảng sẽ có người đến tìm Tần Ninh.  

 

Cũng không nói cái gì, chỉ hỏi vài câu, quan tâm một chút.  

 

Điều này khiến Tần Ninh cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.  

 

Đương nhiên, bởi vì mấy vị Tiên Đế Mạc Xuyên, Tư Không Khả, Ngụy Húc, Phàn Tấn, Trương Linh Phong có mối quan hệ khá thân thiết với hắn, cho nên người của ba bá chủ cảm thấy không thể ngó lơ Tần Ninh, điều này cũng là chuyện dễ hiểu.  

 

Ngô Ưng cười ha ha nói: “Xem ra tiếp sau đây, cuộc chiến sẽ vẫn còn tiếp tục, chẳng qua... cảnh giới Tiên Đế, Tiên Tôn chưa chắc sẽ luôn xuất hiện”.  

 

“Trước mắt Tam Thanh tiên vực, trong các khu vực cũng có chiến tranh nổ ra”.  

 

“Nhưng mà Tần công tử không cần lo lắng, cuộc chiến này, có Thượng Thanh Lâu chúng ta ở đây, ắt sẽ dành chiến thắng!”  

 

Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại bật cười nói: “Thượng Thanh Lâu tự tin như vậy sao?”  

 

Ngô Ưng ngượng ngùng ho nhẹ mấy tiếng, tiếp tục nói: “Đây là nguyên câu nói của Thượng lâu chủ, đặc biệt dặn ta phải truyền đạt lại cho Tần công tử”.  

 

“Ồ?”  

 

Tần Ninh cười nói: “Xem ra, bên trong Thượng Thanh Lâu còn có bí mật gì đó? Chẳng lẽ là vị Huyền đại sư kia?”  

 

Nhắc đến Huyền đại sư, đáy mắt của đại lâu chủ Ngô Ưng thoáng lóe lên vẻ ghét bỏ.  

 

“Vị Huyền đại sư kia, chính là một tên lừa đảo, Thượng Thanh Lâu chúng ta sao có thể dựa dẫm vào ông ta?”, Ngô Ưng nói bằng giọng bất lực: “Những năm gần đây, Thượng lâu chủ và chư vị thái thượng đều bị ông ta làm cho thần hồn điên đảo, đi theo ông ta học cách thổ nạp, nói là để kéo dài tuổi thọ, đúng là một tay bịp bợm”.  

 

“Người nào người nấy đều là cấp bậc Tiên Thánh Tiên Đế, còn cần dùng đến cái gì mà thổ nạp để kéo dài tuổi thọ, thế không phải là nói bừa sao?”  

 

Nói xong mấy câu, Ngô Ưng cảm thấy mình lỡ lời, không khỏi chữa ngượng: “Xin lỗi nhé, Tần công tử, tôi nói nhiều quá”.  

 

Tần Ninh mỉm cười, không nói gì.  

 

Mà vào lúc này.  

 

Trên hòn đảo nhỏ, hai bóng người sóng vai nhau đi đến.  

 

Chính là Trương Linh Phong và Vi Sinh Vũ.  

 

“Ngô đại lâu chủ cũng ở đây à!”  

 

Trương Linh Phong nhìn về phía Ngô Ưng cười ha ha nói: “Ta vừa mới cùng nhóm Mạc Xuyên đi gặp Thượng Vân Nhiên, Thanh Thiên Tung với Ngọc Thiên Ngưng, ba nhà các ngươi đã phân rõ chiến tuyến rồi, mỗi bên đều có một vị Tiên Tôn âm thầm trấn giữ, Tiên Đế chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào, Ngô đại trưởng lão không biết à?”  

 

Nghe vậy, Ngô Ưng cười he he nói: “Ta đến cũng chính vì muốn nói chuyện này với Tần công tử...”.  

 

“Nếu như Linh Phong Tiên Đế đã đến rồi, có lẽ không cần lão phu phải truyền đạt lại nữa, lão phu cáo từ trước”.  

 

Ngô Ưng nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay nói: “Tần công tử, tiếp sau đây có lẽ sẽ còn vài trận chiến ác liệt, Tần công tử có yêu cầu gì, bất cứ lúc nào cũng có thể nói Diệp Viên Viên chuyển lời lại cho ta ở Thượng Thanh Lâu, lão phu cáo từ”.  

 

Ngô Ưng dẫn theo mấy người rời đi.  

 

Trương Linh Phong lúc này nhìn theo mấy người bên phía Ngô Ưng rời đi, không khỏi tò mò nói: “Ca, Thượng Thanh Lâu hình như rất để tâm đến huynh”.  

 

“Hử?”  

 

“Thượng Vân Nhiên kia mấy lần cứ hỏi ta về huynh, hỏi huynh có gặp phải nguy hiểm gì không, còn bảo ta cố gắng ở sát bên cạnh huynh, làm như huynh mới là đại ca của ông ta vậy!”  

 

Tần Ninh không khỏi nói: “Tại sao lại sắc phong Viên Viên làm Thượng Thanh thần nữ, ta cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, mà nay lại ở trước mặt tất cả mọi người bảo Viên Viên sẽ thay cho vị trí Tổng lâu chủ của ông ta, thì càng kỳ lạ hơn nữa”.  

 

Tần Ninh nhìn Tương Linh Phong, hỏi: “Vị Huyền đại sư bí ẩn bên trong Thượng Thanh Lâu kia, đệ có biết không?”  

 

“Ta có biết đâu”.  

 

Vi Sinh Vũ ở bên cạnh cũng lắc đầu, khẽ giọng nói: “Vị Huyền đại sư này, trước đây chúng ta cực ít được nghe nói đến, chỉ biết ông ta đã ở trong Thượng Thanh Lâu rất nhiều năm rồi, còn được Thượng Vân Nhiên vô cùng tin tưởng”.  

 

Tần Ninh nhíu mày.  

 

Hắn cứ luôn cảm thấy Huyền đại sư này... kỳ lạ.  

 

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại.  

 

Mình năm đó trong Tam Thanh tiên vực không có quen với người nào mà trong tên họ lại có chữ Huyền, hơn nữa, còn là một vị đan sư lợi hại.  

 

Huyền!  

 

Đan sư!  

 

Bỗng nhiên, Tần Ninh thình lình đứng bật dậy.  

 

“Không phải chứ?”  

 

Tần Ninh trợn tròn mắt, hết sức ngạc nhiên nói: “Không đúng a, cũng không thể a!”.