Phong Thần Châu

Chương 10755: Tiểu tử ngươi muốn làm gì?




“Tiểu tử ngươi muốn làm gì?” 'Tần Ninh quát hỏi.

Mục Huyền Thần ngượng ngùng cười nói: “Không, không có gì, đệ chỉ tò mò, nó trông thế nào!”

“Nếu không phải cái thứ trong đầu ta đây, có lẽ sau khi kiếp thứ 9 kết thúc, trong quá trình trở về Thương Mang Vân Giới đã bị người ta hại rồi!”

Tân Ninh không khỏi nói: “Năm đó phụ thân đã để vật này lại cho ta, có lẽ cũng là vì có suy tính riêng”.

“Mệnh số Cửu mệnh Thiên tử của phụ thân là do người của nội vực sắp xếp, mệnh số Cửu mệnh Thiên tử của ta, đại khái là do người ngoại vực sắp xếp, do vậy, Thương Lan Thần Đế và Phong Thiên Thần Đế năm đó đều đã chết, mà Thiên mệnh của ta lại chưa hề được giải trừ, còn cần phải đi lịch kiếp!”

Mục Huyền Thần thở dài nói: “Ca, huynh thật là vất vả”.

Tần Ninh mỉm cười nói: “Trong mười mấy vạn năm này, lịch kiếp chín vạn năm, mấy vạn năm trên con đường trở về, mặc dù không giống như trong Thương Mang Vân Giới khi xưa, nhưng trên cả chuyến đi này, có bọn họ, ta cũng cảm thấy rất vui”.

Mục Huyền Thần gãi gãi đầu.

Cho nên nói, Tân Ninh sẽ là Thiếu minh chủ đã được định sẵn của Cửu Thiên Vân Minh, và tương lai sẽ là Minh chủ.

Dù gì cũng sẽ không phải là hắn! Đúng vào lúc này

Trương Linh Phong bỗng nhiên đứng bật dậy, nhìn về phía bên ngoài cứ điểm.

Lúc này, có một bóng người lảo đảo vấp ngã lộn nhào vào bên trong. “Lý Giail"

Hai mắt Trương Linh Phong trợn lên, vội vàng đỡ bóng người kia dậy, sau khi tỉ mỉ kiểm tra xong, sắc mặt liền vô cùng khó coi.

Mục Huyền Thần lúc này bước lên trước, cũng kiểm tra kỹ một lượt, sau đó nhìn về phía Tần Ninh, lắc lắc đầu.

“Lý Giai, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Lúc này, từ trên xuống dưới khắp người Lý Giai, cả ngũ tạng lục phủ cũng đã gần như không còn chút cơ hội sinh tồn nào, nhìn thấy Trương Linh Phong, Lý Giai lầm bầm nói: “Cách chỗ này, hướng Tây Bắc, bên ngoài ba vạn dặm, hai người bọn họ... bị người của dị tộc bắt đi rš

Dị tộc?

Lý Giai tay cầm một miếng ngọc Giác, giao cho Trương Linh Phong, khổ sở nói: “Ta không... không bảo vệ được bọn họ...”.

Nói được một nửa, Lý Giai đã tắt thở.

Một vị Tiên Thánh, lại chết ở đây.

Sắc mặt Trương Linh Phong lập tức sa sầm, đè thấp giọng mắng: “Dị tộ đáng chết, còn dám tiếp tục hoạt động bên trong Tam Thanh tiên vực”.

Tân Ninh lập tức nói: “Khoảng thời gian này, ba đại tông vẫn luôn tiến hành tiêu diệt dị tộc, nhưng Hàn Mị tộc Cảnh Hỏa tộc khi trước đã âm thầm xây dựng nên không ít cứ điểm ở Tam Thanh tiên vực, chỉ một chốc rất khó có thể nhổ tận gốc, lại thêm bên phía dị tộc chắc chắn sẽ tìm mọi cách để rời khỏi Tam Thanh tiên vực để đi sang những tiên vực khác...”.

Trương Linh Phong gật đầu.

'Tần Ninh tiếp tục nói: “Đi, đi tìm Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần”.

Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần là do hắn đưa đến đây, hơn nữa hai người dù gì cũng có Tam Nguyên đạo thể và tạo hóa Đế thể, Tân Ninh cũng có lòng yêu mến người tài.

Rất nhanh, Trương Linh Phong dẫn theo Tân Ninh, Mục Huyền Thần cùng nhau rời khỏi chỗ này.

Trên đường đi dựa theo phương hướng mà Lý Giai đã nói, mấy người đi vào sâu bên trong Tiên Quỷ Uyên.

Cả một vùng đất phía trước mặt, quét mắt nhìn quanh chỉ vực sâu vô biên vô tận, nối tiếp liên miên, lan ra khắp nơi trên mặt đất, tựa như hàng nghìn khe rãnh, không biết rốt cuộc những khe rãnh này sẽ lan dọc đến nơi nào.

“Hẳn là ở gần đây thôi!”

Trương Linh Phong nhìn quanh.

Tân Ninh lúc này đang xách cổ Đại Hoàng nói: “Cái mũi của ngươi thính, ngươi ngửi thử xem nào!”

Đại Hoàng cũng không nói nhiều, bò rạp trên đất hít ngửi khắp nơi. “Gó mùi đó rồi!”

Mấy người đi bộ sâu vào bên trong mấy chục dặm, Đại Hoàng lại nói: “Hẳn là ở gần đây”.

Nghe vậy, Tân Ninh nhướn mày. Ở gần đây, nhưng lại không có chút tung tích gì, quả thực là quái lạ. “Sáng rồi sáng rồi...”.

Đúng vào lúc này, Trương Linh Phong nói: “Ngọc Giác sáng rồi, đi theo. hướng dẫn của ngọc Giác này, có lẽ sẽ tìm được hai người”.

“Ừm".

Ngọc Giác này là do Trương Linh Phong đề phòng ngộ nhỡ, nên đã để lại khí tức hồn phách của Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần, khi khoảng cách không quá xa, cho dù có trận pháp ngăn cách thì cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của hai người.

Nhờ vào Đại Hoàng và ngọc Giác dẫn đường, mấy người cùng nhau đi tiếp vào trong vực sâu, bốn phía xung quanh âm u lạnh lẽo, thỉnh thoảng có tiếng gió uu tựa như tiếng lệ quỷ đang kêu khóc, nghe mà sởn tóc gáy.

Bên trong vực sâu này, nơi nông nhất có lẽ cũng phải cách mặt đất đến cả trăm trượng, nơi sâu nhất có lẽ không chỉ đến cả nghìn trượng.

Đại Hoàng lầm bầm: “Quái lạ”.

Trương Linh Phong tay nắm ngọc Giác nói: “Khí tức hồn phách của Bạch Hạo Vũ và Dịch Tỉnh Thần hiển thị, có lẽ cũng biến mất ở khu vực này”.

Tần Ninh đứng ở giữa mấy người, cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh.

Bàn tay vung lên, rút ra mấy viên Viêm thạch.