Phong Thần Châu

Chương 10759: Mạng ngươi lớn thật đấy!




Theo tiếng quát vang lên, một nhóm người của Hàn Mị tộc lập tức kích động nhao nhao ngóng mắt nhìn, như thể trông thấy cứu tinh của mình vậy.

Tân Ninh và Trương Linh Phong cũng chuyển mắt qua nhìn.

“Hàn Lục Bách! Mạng ngươi lớn thật đấy!”

Trương Linh Phong hừ mũi nói.

Hàn Lục Bách đang định tiếp tục nói, nhưng nhìn thấy Mục Huyền Thần ở phía sau lưng Tần Ninh và Trương Linh Phong thì lập tức lui về phía sau mấy

bước.

Chỉ là rất nhanh, Hàn Lục Bách đã phát hiện ra, Mục Huyền Thần trước mặt không hề mang theo khí tức đáng sợ kia nữa.

Dường như... chỉ là cảnh giới Tiên Hoàng. “Không phải chân thân?”

Hàn Lục Bách thở phào một hơi.

“Coi thường lão tử à?”

Trương Linh Phong xì một tiếng.

Hàn Lục Bách cười lạnh lùng nói: “Không sau, ta quả thực là coi thường ngươi!”

Ông ta vừa dứt lời, một bàn tay vung lên, giữa trời đất, từ phía xa xa bốn phía xung quanh bục đá, thình lình có vô số bóng người nhảy ra bao vây bọn họ lại, đông nghìn nghịt, phải đến hàng nghìn bóng người.

Mà trong đó, còn có hai bóng dáng quen thuộc.

Cảnh Hỏa tộc.

Cảnh Dương Trạch!

Kỳ Hồng Đào!

Hàn Lục Bách bước chân qua, lạnh lùng hừ mũi nói: “Đây là điểm cuối trong một không gian mà Cảnh Hỏa tộc và Hàn Mị tộc chúng ta đã mất nhiều năm để xây dựng nên, từ đây có thể đi đến tất cả các tiên vực khác, bình thường luôn có

người canh giữ!”

“Bây giờ hai tộc chúng ta đã rút lui, các ngươi lại còn bám riết không tha, các ngươi thực sự cho là có thể ăn chắc được chúng ta à?”

Nghe vậy, Tân Ninh lạnh lùng đáp: “Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần đâu?”

“Ố? Ngươi nói hai người có cơ thể đặc biệt kia à!”, Hàn Lục Bách bật cười nói: “Giết rồi!”

Vừa nghe dứt lời, ánh mắt Tần Ninh thoáng lạnh, hờ hững nói: “Nếu như thực sự đã giết hai người đó, ta bảo đảm, ngươi cũng sẽ chết rất thảm!”

Hàn Lục Bách bật cười: tiên vực, có các vị Tiên Đế,

“Ngươi còn tưởng là mình đang ở trong Tam Thanh Tiên Tôn bảo vệ cho ngươi đấy à?”

“Ở đây là điểm cuối của thời không, là nơi cách biệt hoàn toàn với bất cứ nơi nào trong tiên giới, ngươi có hiểu không?”

“Ta hiểu”.

'Tần Ninh thờ ơ đáp: “Cho nên, ta nói, ngươi chết chắc rồi”.

Lời này vừa dứt, hai bàn tay Hàn Lục Bách xiết chặt, vô cùng tức tối nhìn về phía Tần Ninh rống lên: “Lão tử ghét nhất là cái biểu cảm này của ngươi, ngươi chẳng qua chỉ là một Tiên Vương nho nhỏ, có tư cách gì mà quyết định sách lược cho mọi người?”

Tần Ninh nói bằng giọng đầy tự tin, khiến Hàn Lục Bách vô cùng phẫn nộ.

Nhưng lúc này, Tân Ninh vẫn hờ hững như cũ: “Giao hai người kia ra, ta có thể để các ngươi rời đi”.

“Ngươi nằm mơ ít thôi!”

Bàn tay Hàn Lục Bách phất một cái, cơ thể ông ta.

iên khí cuồn cuộn bộc phát ra từ trong

Ở đây là không gian bên trong tiên giới, nhưng không hề có sự tồn tại của tiên khí, cho nên tiên khí bộc phát ra thuần túy chỉ là tiên khí được tích lũy bên trong cơ thể.

Tần Ninh nhìn sang Trương Linh Phong nói: “Đệ giữ chân ba Tiên Đế này, Tịnh Ma Tiên Đan cần dùng thì cứ dùng, những người khác, giao lại cho ta”.

Nghe vậy, Trương Linh Phong vẻ mặt lo lắng nói: “Nhưng mà, ca, ở đây còn có không ít Tiên Thánh, Tiên Vương!”

“Làm tốt việc của đệ là được!”

“Được!”

Bóng người Trương Linh Phong bật lên không trung, nhìn về phía ba người Hàn Lục Bách, Cảnh Dương Trạch, Kỳ Hồng Đào, hừ mũi nói: “Nào nào nào, lúc.

Bên cạnh người Tân Ninh, Lão Thụ Quái và Đại Hoàng một cây một chó cũng phấn khích hẳn lên.

“Mẹ ơi, nhiều người của Hàn Mị tộc thế này, nhiều viên Tịnh Ma Tiên Đan thế này?”

Lão Thụ Quái cười he he nói: “Giết giết giết!”

Đại Hoàng trước đó đã phát ra tiếng kêu ngao ngao quái dị, sau đó cũng xông lên tấn công.