Phong Thần Châu

Chương 10762: Mà vào lúc này




Trên từng bục đá lớn ở bốn phía xung quanh có vô số thi thể lần lượt đổ xuống.

Điều này quả thực không phải là do Tân Ninh muốn giết chết đám dị tộc này, mà là do Phong Thần Châu chủ động giết chóc.

Sức mạnh khủng khiếp từng tầng chồng lên nhau.

Bốn phía đất trời, có đến cả nghìn thi thể của võ giả dị tộc dần dần rũ ra ngã xuống.

Mãi đến tận lúc cuối cùng.

Cảnh Dương Trạch.

Hàn Lục Bách.

Cơ thể của hai người này mới rơi xuống mặt đất, khí tức hoàn toàn tắt ngúm.

Tân Ninh đứng trên một bục đá lớn, nhìn thi thể ở bốn phía xung quanh, thở phào một hơi.

Đại Hoàng ngao ngao kêu lên chạy đến, hưng trí nói: “Nhiều quá, nhiều quá, nhiều Tịnh Ma Tiên Đan quá, Tân gia, chia cho ta chút, chia cho ta chút!”

Lão Thụ Quái lúc này cũng ôm vẻ mặt đầy kích động.

Tần Ninh nhìn về phía Trương Linh Phong, nói thẳng: “Xem xem hai người Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần có ở đây không!”

Trương Linh Phong vội gật đầu. Đại khái qua khoảng mười lăm phút sau.

Bóng dáng Trương Linh Phong quay trở lại, mang theo hai bóng người, đứng từ xa hét lên: “Đại ca, bọn họ ngất xỉu rồi!”

Tìm được Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần rồi! Tần Ninh thở phào.

“Huyền Thần, đi xem xem thế nào!”

“Ừm..”.

Mục Huyền Thần rất nhanh đã kiểm tra xong cơ thể của hai người, qua một hồi, nói: “Chỉ là bị đánh ngất xỉu, không có gì!”

Tần Ninh gật đầu.

Như vậy xem ra, hai người hẳn là bị người của Hàn Mị tộc và Cảnh Hỏa tộc trong lúc rút lui phát hiện ra nên mới mới cưỡng chế bắt đi.

Còn may, không gặp phải nguy hiểm gì.

Lúc này.

Tần Ninh ngẩng đầu lên nhìn.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Phong Thần Châu lúc này vẫn chưa quay trở lại trong hồn hải của mình, mà vẫn treo lơ lửng trong không trung.

Hơi kỳ lạ.

Theo lý mà nói, Phong Thần Châu tự động bay ra, nếu không có điều gì ngoài ý muốn khác thì sẽ lập tức quay trở về trong hồn hải của mình.

Nhiều năm như vậy rồi, viên châu này đã coi hồn hải của hắn như là một chỗ ở của mình.

“Ngươi muốn làm gì?” 'Tần Ninh nhìn về phía Phong Thần Châu, lên tiếng hỏi.

Nhưng Phong Thần Châu lúc này lại không hề để ý đến Tần Ninh, mà từ từ bay là là trong không trung về phía xa.

Tân Ninh lập tức nhấc chân đi theo.

Phong Thần Châu như thể một vầng trăng sáng trong không gian vô tận này, nó cứ bay là là ở bên trên các bục đá lớn.

Rất nhanh, Phong Thần Châu dừng lại. 'Tần Ninh lúc này đứng ở trên một bục đá dài rộng không đến trăm trượng.

Bục đá này trông rất bình thường, nhưng Phong Thần Châu lại cứ như đóng đinh tại đó mà không chịu tiến về phía trước.

Tần Ninh nhìn bục đá, cẩn thận đánh giá nó, chỉ là chẳng thể phát hiện ra điểm gì lạ ở đó.

Mà vào lúc này, Phong Thần Châu lại đánh ra một luồng sáng, luồng sáng kia chiếu thẳng lên người Tân Ninh.

Sp sau đó, bên trong Phong Thần Châu, Đế Khí chuông Nam Thiên Hỗn Độn bỗng nhiên xuất hiện.

Một chiếc chuông đồng Hỗn Độn cổ xưa cao đến ba trượng lặng lẽ xuất hiện, lơ lửng ở ngay phía trước người Tần Ninh.

Tiếp đó. Một bóng người xuất hiện từ bên trong chuông Hỗn Độn. Chính là Ôn Ngọc Trạch.

Ôn Ngọc Trạch xuất hiện ở trên bục đá, vẻ mặt ngơ ngác nhìn quanh bốn phía.


Ôn Ngọc Trạch tiếp tục nói: “Tân Ninh, ta biết bên trong có thể ta có một ta khác, nhưng người đó không phải là ta thực sự!”

Nghe vậy, Tân Ninh lại chỉ cười lạnh lùng: “Ngươi không cần giải thích với ta những chuyện này, ta chẳng hề quan tâm”.

Ôn Ngọc Trạch vẻ mặt nghiêm lại.

Nhưng đúng vào lúc này, Phong Thần Châu ở phía trên không trung lại phóng ánh sáng về phía cơ thể của Ôn Ngọc Trạch...