Khi Tần Ninh bước ra khỏi căn phòng đá, lọt vào tâm mắt của hắn là một vùng sơn cốc.
Căn phòng đá này nằm ở một phía bên trong sơn cốc, như được khoét đá mà thành.
Bên trong sơn cốc có chim hót có hoa thơm, khung cảnh thơ mộng như một vùng thế ngoại đào viên.
Tần Ninh vươn vai hít sâu một hơi dài.
Loại cảm giác thư thái thoải mái này Tần Ninh đã rất lâu rồi chưa cảm nhận được.
Không biết trong khoảng thời gian này, Tân Ninh đã hấp thu được bao nhiêu Tinh thần Khí từ những viên đá đen kia rồi ngưng tụ thành sức mạnh Tinh thần ở trong cơ thể, có thể nói những năm trở lại đây, hắn chẳng khác gì một con ong chăm chỉ cả.
Tần Ninh nhìn về phía bên phải của sơn cốc, có mấy ngôi nhà bằng gỗ được dựng ở đó, bề ngoài trông khá là tinh tế.
Mà cảnh vật được bày trí ở bên trong sơn cốc cũng được chú trọng vô cùng.
Là phong cách mà hắn thích!
Rất nhanh, Tân Ninh đã đi ra khỏi sơn cốc, ngóng mắt nhìn về phía trước, có vô số ngọn núi cao xanh chập chùng, hòa mình giữa những tàng cây xanh mướt trên đỉnh núi là từng tòa đình đài lầu các ẩn hiện làm tôn lên vẻ đẹp nơi đây như một bức họa đẹp đến say lòng người.
Xen kế giữa những ngọn núi cao cao kia có không ít vùng thung lũng, bên trong một số thung lũng lại trồng rất nhiều loại thảo dược, tiên hoa tiên thảo khiến người nhìn hoa mắt.
Tần Ninh sải bước chân đi thẳng về phía trước mặt, men theo con đường núi, đi qua từng vùng từng vùng thung lũng trồng đầy dược thảo là đến một vùng. đồng bằng rộng lớn, nơi này có vô số căn nhà dựng san sát nhau kéo dài đến cả mấy chục dặm, rất nhiều bóng người đang cần mẫn lao động.
Sau khi quan sát cẩn thận, Tân Ninh phát hiện trang phục của những người này vô cùng đa dạng, đủ các loại phong cách màu sắc khác nhau, nhưng ở ngang hông hoặc quấn ở bắp tay mỗi người đều đeo theo một tấm lệnh bài bằng gỗ.
Lệnh bài trông có vẻ không to lắm, phía trên khắc hai chữ Huyền Thần.
Tần Ninh quan sát bốn phía xung quanh, ngoại trừ những người có đặc điểm nhận dạng về thân phận này ra, còn có một số người hình như là từ bên ngoài đến đang kiểm tra các vùng dược thảo bên trong sơn cốc hoặc là đang thương
thảo gì đó với nhóm người ở đây.
Tần Ninh đứng trên con đường chính, nhìn từng tòa công trình kiến trúc, trong một thoáng cũng cảm thấy có chút tò mò.
Đây là đâu?
Bọn họ rốt cuộc đã đến vùng tiên vực nào của tiên giới? “Ngươi. Đứng lại”.
Đúng vào lúc này.
Phía sau lưng có giọng nói vang lên.
Tần Ninh quay người lại nhìn, một hàng bốn người, tay cầm gậy gỗ đang nhao nhao chạy đến, bao vây lấy Tần Ninh ở giữa.
“Ngươi tên là gì?”
Người thanh niên đi đầu có vóc dáng to con, nhưng lại đầy vẻ chất phác, hắn †a quát hỏi Tân Ninh.
“Tần Ninh!” “Tần Ninh?”
Người thanh niên rút ra ngọc giản, bút, ghi chép lại, rồi nói tiếp: “Thuộc đường nào?”
“Hả?” Tân Ninh ngạc nhiên nói: “Ta chẳng thuộc về đường nào cải!”
“Hử?”
Người thanh niên quát lên: “Mau trả lời, nếu không, chúng ta sẽ dẫn ngươi đi Chấp pháp đường!”
Nghe vậy, Tân Ninh không khỏi hỏi: “Huyền Thần Các? Đây là đâu? Các chủ của các ngươi là ai?”
Lần này, đến lượt người thanh niên ngẩn người.
“Ngươi có phải đang đùa ta không đấy?”, người thanh niên quát: “Ở đây là Huyền Thần Các ở Đông vực của Thái Thần tiên vực, các chủ nhà chúng ta là Mục Huyền Thần đại sư tiếng tăm lừng lẫy bên trong Thái Thần tiên vực!”