Phong Thần Châu

Chương 10773: Ngươi đợi chút




Bạch Hạo Vũ, Dịch Tinh Thần lúc đầu chỉ là ở cảnh giới Tiên Vương đỉnh phong.

Đến nay đã trở thành phó các chủ của Huyền Thần Các rồi?

Tần Ninh không khỏi hỏi tiếp: “Vậy Huyền Thần Các của các ngươi cũng bình thường thôi.

“Hả?”

Vương Đông thoáng ngẩn ra, dùng ánh mắt như thể nhìn kẻ ngốc mà nhìn Tần Ninh, bật cười nói: “Hai vị phó các chủ của chúng ta, đến nay đã là tu vi đỉnh phong của Tiên Thánh thất bộ, bất cứ lúc nào cũng có thể thăng cấp thành Tiên Đế, ngươi lại nói là bình thường?”

“Hả?”

'Tần Ninh trợn mắt há mồm đứng sững tại chỗ.

“Ngươi đợi chút, đợi chút...".

Tân Ninh cảm thấy đầu óc mình giăng đầy sương mù.

Hắn chỉ mới ngủ một giấc.

Cùng lắm thì cũng chỉ mấy trăm năm thôi chứ, mấy trăm năm thời gian, theo như suy đoán của hắn, Bạch Hạo Vũ và Dịch Tỉnh Thần nhiều nhất cũng chỉ thành Tiên Hoàng, giống với hắn mà thôi.

Nhưng bây giờ xem ra, đã sắp thành Tiên Đế rồi?

Phải biết, trong đó còn có ba cấp bậc đỉnh cấp Tiên Vương, lại thêm hai đại cảnh giới Tiên Hoàng và Tiên Thánh.

Hai người này cho dù có Tạo hóa Đế thể và Tam nguyên Đạo thể thì cũng không thể tiến bộ nhanh thần tốc như vậy được.

Vương Đông không khỏi bật cười nói: “Thằng nhóc nhà ngươi, ngố luôn rồi hả?”

“Hai người bọn họ không phải là cảnh giới Tiên Vương đỉnh phong à?” “Ngươi đang nói cái gì vậy hả?”, Vương Đông vẻ mặt đầy khinh bỉ: “Tám nghìn năm trước, hai vị phó các chủ là Tiên Vương đỉnh phong, đã là chuyện từ

xa xưa lắm rồi!”

“Chẳng qua nói đến chuyện này, tám nghìn năm thời gian, từ Tiên Vương, vượt qua Tiên Hoàng, thành tựu cảnh giới Tiên Thánh Thất Bộ, hai vị phó các. chủ cũng có tiếng tăm nổi trội trong trong Thái Thần tiên vực này!”

Vương Đông thao thao bất tuyệt nói không ngừng.

Tân Ninh bỗng nhiên đứng ngẩn ngơ tại chỗ, mơ hồ nhìn bốn phía xung quanh, tiếp đó bật thốt ra: bà mẹ nó chứ!

“Mẹ kiếp, ngươi dám mắng ta?”

Vương Đông nghe thấy Tần Ninh chửi bậy, lập tức trách mắng: “Ông đây phải dạy dỗ cho ngươi một bài học mới được”.

“Ta không phải đang mắng ngươi!” Tân Ninh vội đáp: “Ta là mắng...". Tân Ninh vừa nói tay vừa chỉ vào đầu mình.

“Ngươi tự mắng mình?”

“Ta mắng cái thứ ở trong đầu ta! Mẹ nó! Bị lừa thảm quát”

Tần Ninh có nằm mơ cũng không ngờ được, hắn lại ngủ một giấc tám nghìn năm.

Tám nghìn năm đó! Mẹ nó... vật còn người mất từ lâu rồi.

Hắn ở bên trong Phong Thần Châu hấp thu Tinh thần Khí từ những viên đá đen trên một ngôi sao mà mất đến tám nghìn năm?

Thế này thì còn chơi bời gì nữa? Vậy sau này, ngộ nhỡ hắn lại bị cuốn vào bên trong đó, không ra được, chuyển hết Tinh thần Khí từ ngôi sao thứ hai vào trong hồn hải của mình, vậy thì

lại phải qua thêm tám nghìn năm nữa?

Như vậy bên trong Phong Thần Châu, có vô số ngôi sao, hắn sợ là mình còn chưa kịp chuyển hết thì tuổi thọ của mình cũng đã tận rồi!

Đùa cái gì vậy!

Tâm trạng của Tân Ninh lúc này đang đầy phiền não.

Phong Thần Châu này, rốt cuộc đang làm trò gì vậy?

Mà đúng vào lúc này.

“Sư phụ!!!”

Một tiếng kêu đầy ngạc nhiên vang lên từ phía một con đường khác.

Mấy người Vương Đông lần lượt chuyển ánh mắt qua nhìn, vừa thấy người nọ thì không khỏi ngẩn ra.

Một hàng khoảng bảy tám người, đi giữa là một nữ tử, lúc này đang dùng ánh mắt đầy bất ngờ nhìn về phía Tân Ninh và mấy người Vương Đông.

Nữ tử mặc một thân váy màu trắng, giáp trụ màu hồng phấn, dáng vẻ đoan trang nhưng cũng không kém phần quyến rũ, mái tóc dài bồng bềnh buông lơi, chỉ dùng một sợi dây màu hồng phấn buộc nhẹ.


thành lời, tựa như một nụ hoa e ấp đang chờ nở rộ, đẹp mà không yếu mềm, kiều diễm mà lại không tục tĩu, yểu điệu thướt tha lại gợi cảm mê hồn.

Nữ tử như vậy, ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào cũng đều là tiêu điểm trong mắt tất cả mọi người.

Đương nhiên, sức tấn công đối với đàn ông là lớn nhất. Vẻ đẹp quyến rũ và thuần khiết đến từ tận trong xương cốt kia là vẻ đẹp tự nhiên trời sinh chứ không thể rèn luyện ra được, đây là điều mà tất cả đàn ông

không ai có thể kháng cự được.