Nhóm người Phương Hoằng Hóa, Phương Thư Lương, Phương Thiên Hòa sắp xếp thỏa đáng cho mấy người bên phía Mục Huyền Thần mới rời đi.
Chỉ là đến nửa đêm.
Mục Huyền Thần lại dẫn theo Tân Ninh, Khúc Phỉ Yên tìm đến chỗ tộc trưởng Phương Hoằng Hóa của Phương tộc.
“Mục các chủ, có chuyện gì sao?”
Bên trong phòng, Phương Hoằng Hóa khoác một chiếc áo khoác ngoài, khó hiểu hỏi.
Mục Huyền Thần cười nói: “Không phải là chúng ta có việc, là đại ca ta có việc muốn tìm ngươi”.
Mục Huyền Thần tự nhiên ngồi xuống ghế, nói.
Ánh mắt của Phương Hoằng Hóa nhìn về phía Tần Ninh, càng chẳng hiểu ra làm sao.
Tân Ninh từ tốn nói: “Dẫn ta đến nhà thờ tổ của Phương tộc xem đi!”
Nghe vậy, đáy mắt Phương Hoằng Hóa thoán: Huyền Thần, Mục Huyền Thần lại phất phất tay n đề gì chứ?”
run lên, lại nhìn sang Mục Đi xem cũng chẳng có vấn
“Được!”, do dự một hồi, Phương Hoăng Hóa gật đầu. Rất nhanh, Phương Hoằng Hóa gọi Phương Thư Lương và Phương Thiên Hòa tới, đi cùng với Mục Huyền Thần, Tần Ninh, Khúc Phỉ Yên đến nhà thờ tổ của
Phương tộc”.
Đối với một gia tộc siêu nhiên cỡ này mà nói, nhà thờ tổ chính là nơi vô cùng quan trọng.
Ở đây thờ cúng bài vị tổ tông các đời của nhà họ Phương, dù là nửa đêm thì đèn đóm vẫn sáng trưng, bên trong từ đường rộng lớn, từng chiếc bài vị được
đặt một cách trang nghiêm.
'Tần Ninh đi vào bên trong từ đường, đốt lên ba nén hương sau đó ba quỳ chín lạy mới đứng dậy.
Ánh mắt nhìn về phía ba người Phương Hoằng Hóa, Phương Thư Lương và Phương Thiên Hòa, giọng nói bình tĩnh: “Phương Thư Thanh và Phương Thư Mạn đâu?”
Vừa hỏi xong.
Ba người Phương Hoằng Hóa, Phương Thư Lương, Phương Thiên Hòa đều thoáng ngẩn người.
Phương Thư Lương nhìn Tần Ninh, giọng mang theo vài phần bỉ ai nói: “Năm đó, Thần Môn bị Cửu Âm tộc Cửu Dương tộc bắt tay tiêu diệt, Phương tộc ta dẫn người đến cứu viện, tổn thất Tiên Đế hai mươi hai vị, phải dưỡng thương mấy vạn
năm mới hồi phục lại được như ngày hôm nay”.
“Phương Thanh Thư và Phương Thư Mạn, là đường đệ đường muội của ta, hai người bọn họ đã chết trong kiếp nạn lớn khi Thần Môn bị diệt rồi”.
Trong Phương tộc. Phương Hoằng Hóa, là thế hệ thuộc chữ Hoằng, coi như là một dòng.
Phương Thư Lương, Phương Thư Mạn, Phương Thư Thanh, là thế hệ thuộc chữ Thư, là một dòng riêng, hơn nữa ba người này có chung một ông nội.
Phương Thiên Hòa thì là thế hệ thuộc chữ Thiên, lại là một dòng khác. Mà ba dòng này, vốn dĩ đều có chung một tằng tổ.
Ba dòng này, cũng là ba dòng chính yếu của Phương tộc hiện nay, trong Phương tộc chủ trì tất cả những chuyện lớn.
Tân Ninh nhìn Phương Thư Lương, nói thẳng: “Bọn họ chưa chết chứi”
Vừa dứt lời, Phương Hoằng Hóa, Phương Thư Lương, Phương Thiên Hòa ba người đều ngẩn ra.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Phương Hoằng Hóa cất lời: “Tân công tử, huynh muội Phương Thư Thanh và Phương Thư Mạn quả thực là đã chết rồi, hồn đăng của bọn họ trong tộc của
chúng ta, đã tắt rồi...”.
Tần Ninh lại nói: “Cố Vân Kiếm cũng chưa chết, mấy người bọn họ, hẳn là đều chưa chết, những năm gần đây các ngươi chưa từng liên hệ với bọn họ à?”
Bị Tần Ninh hỏi như vậy, ba người có mặt tại đó đều ngây ra như phỗng. “Nói thật với ta đi!”
Tân Ninh từ tốn nói: “Ta không tin, bọn họ đã chết”.
Lúc này, vẻ mặt Phương Thiên Hòa thoáng mang vài phần đau đớn nói: “Tân công tử, chúng ta so với ngươi còn mong rằng đó là sự thật hơn nữa”.
“Cuộc chiến Thần Môn bị diệt, trong Phương tộc ta, phụ thân của tộc trưởng Phương Hưng Học, đã chết, phụ thân của Phương Thư Thanh là Phương Ôn 'Trạch cũng đã chết, phụ thân của ta Phương Bách Diệp, cũng không còn!”
Chỉ là nay vật còn người mất.
Nhưng đến tận bây giờ, hắn vẫn không tin, Phương Thư Mạn và Phương Thư Thanh đã chết.
Tân Ninh nhìn về phía ba người, giọng nói bình tĩnh: “Ta chính là Hồn Vô Ngân, ta trở lại rồi!”
Vừa dứt lời, trong từ đường bỗng tĩnh lặng như tờ.