Mà tiếp đó. Thân hình to đến mấy trăm trượng của Cửu Anh cúi đầu nhìn xuống. “Đám nhãi ranh, không được làm tổn thương gia của ta!”
Cửu Anh rống lên một tiếng, thân hình khổng lồ từ trên trời đáp xuống, tấn công về phía đám Tiên Thánh Tiên Hoàng...
Nếu Tiên Đế ngang nhau, thì chiến trường bên dưới sẽ không xảy ra bất kỳ vấn đề gì.
Nhưng nếu như thế cân bằng giữa nhóm Tiên Đế bị phá vỡ, vậy... chiến trường bên dưới ắt sẽ nảy sinh cục diện một bên áp đảo.
Càng huống hồ, người ra tay lại là Cửu Anh, một hung thú cấp bậc Tiên Đế hậu kỳ, với sức chiến đấu của Cửu Anh mà nói, có đánh với Tiên Đế đỉnh phong thì cũng không thành vấn đề.
Nhìn thấy Cửu Anh không hề kiêng dè gì giết chóc ở bên cạnh mình, Tân Ninh quát: “Cút xa ra, coi kỹ đám Tiên Thánh, Tiên Hoàng để lại cho ta”.
Tân Ninh ngủ một giấc tám nghìn năm, bây giờ đương nhiên là muốn rèn luyện cơ thể một chút, cần phải làm quen với cảm giác khống chế sức mạnh.
Cảnh giới mệnh đài sơ kỳ, chiến đấu với cảnh giới Tiên Hoàng hậu kỳ, đương nhiên sẽ không có vấn đề gì.
Mà đấu với cấp bậc Tiên Thánh thì sẽ tương đối phiền phức.
Tần Ninh cũng chẳng khách sáo, vận chuyển kiếm thuật Thiên Canh Viêm Hoàng, phối hợp với Bát Hoang Ly Thiên Viêm, xuất chiêu quyết đoán.
Bốn bề chém giết không ngừng.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng chửi rủa, tiếng khóc gào vang vọng khắp cả vùng sơn mạch.
Mà chiến trường hung hãn này, đương nhiên sẽ thu hút những nhân vật đến từ các địa vực khác đến đây.
Phải biết là, trận chiến giữa năm mươi Tiên Đế, cho dù chỉ là ở phía Đông Bắc của Thái Thần tiên vực, nhưng mà những Tiên Đế của các khu vực khác sẽ không thể không cảm nhận được.
Trong núi Thánh Long. Sắc mặt Thánh Thiên Khuyết tái xanh, lập tức quát: “Ngay lập tức, ngay bây
giờ, điều động Tiên Đế, Tiên Thánh, Tiên Hoàng, Tiên Vương, Tiên Quân của núi Thánh Long, xuất phát!”
Thánh Thiên Khuyết sau khi nhận được tin tức, ngay lập tức đã mất sạch cả lý trí.
Phương tộc, dám giở trò lừa ông ta. Nếu đã như vậy, thì bằng bất kỳ giá nào cũng phải đánh một trận ra trò!
Mà hai bóng người đứng ở bên trong đại điện, lúc này lập tức nhíu chặt lông mày lại.
Hai người này, chính là hai vị Tiên Đế viên mãn còn lại của núi Thánh Long.
Long Cương Phong!
Long Chính Vũ!
Long Cương Phong cùng Long Chính Vũ đều là cảnh giới Tiên Đế viên mãn, giống với Thánh Thiên Nghiệp, là ba nhân vật nòng cốt nhất bên dưới Thánh Thiên Khuyết, cũng nắm quyền quản lý những sự vụ quan trọng nhất trong
những chuyện quan trọng lớn hoặc nhỏ của bên trong và bên ngoài núi Thánh Long.
Long Cương Phong thân hình cao to, giọng nói trầm vang: “Sơn chủ, không thể được, nếu như vậy, thì chúng ta coi như hoàn toàn chiến đấu một mất một còn với Phương tộc rồi...”.
“Quyết chiến thì đã sao?”
Thánh Thiên Khuyết nói thẳng: “Núi Thánh Long chúng ta còn có năm mươi vị Tiên Đế, tất cả đều triệu tập về, lại thêm bốn mươi vị Tiên Đế của Cửu Âm tộc, có thế nào cũng sẽ mạnh hơn Phương tộc!”
Long Cương Phong nghe vậy, hai đầu mày nhíu lại.
Tiên Đế Phương tộc, chẳng quá được trăm người, lúc này chiến trường phía Tây đã có mười mấy vị rồi, nhiều nhất cũng chỉ còn có tám mươi vị.
Tất cả đều kéo về, núi Thánh Long sẽ không phải sợ Phương tộc!
Quyết đấu một trận sống còn, nếu phải chết, thì cũng phải là Phương tộc.
Long Chính Vũ lúc này mới cất tiếng nói: “Nếu chúng ta thực sự muốn quyết chiến, cũng không phải là không được, chỉ là... không biết bên phía Cửu Âm tộc, có khi nào sẽ... cùng đánh đến cùng với chúng ta không!”
Nghe vậy, Thánh Thiên Khuyết nhíu mày.
Long Cương Phong cũng nói: “Đúng vậy, ngộ nhỡ Cửu Âm tộc không định...”
“Nghĩ kỹ rồi!”
Âm Vũ Quân hờ hững đáp: “Giằng co cả nghìn năm nay, hai bên đều chẳng ngứa chẳng đau, chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì!”
“Lần này nếu đã muốn đánh, vậy thì đánh một trận ra trò, đánh bại Phương tộc, mở rộng địa bàn cho núi Thánh Long, Cửu Âm tộc chúng ta mới có thời gian để nghỉ ngơi và phát triển”.
Nghe vậy, trong mắt của Thánh Thiên Khuyết như bùng lên ánh sáng.