Diệp Nam Hiên một đao chém chết một Tiên Đế của Cửu Âm tộc, sau đó đáp xuống đất, xuất hiện ở bên cạnh Tần Ninh.
“Sư phụ!!!”
Nhìn thấy Tần Ninh, Diệp Nam Hiên cười ha ha nói: “Người cuối cùng cũng tỉnh dậy rồi, thật tốt quá”.
Tám nghìn năm nay, Tân Ninh chìm vào giấc ngủ sâu, không biết có bao. nhiêu người đã đến thăm hắn.
Vốn dĩ khi nhận được tin Tần Ninh đã tỉnh, nhóm người Diệp Nam Hiên muốn chạy đến đây ngay lập tức, nhưng mà Tần Ninh lại không cho bọn họ gióng trống khua chiêng đến.
Chính là để cho lúc này.
Lấy sức mạnh của Phương tộc và Huyền Thần Các sẽ không thể tiêu diệt được núi Thánh Long và Cửu Âm tộc, vậy thì lại tăng thêm một thế lực bên ngoài khác!
Tam Thanh tiên vực chính là thế lực bên ngoài của hắn.
Bây giờ bên trong Tam Thanh tiên vực, ai là lớn nhất?
Ba bá chủ?
Không!
Là đệ đệ Mục Huyền Thần của hắn lớn nhất!
Ba bá chủ ngày nay của Tam Thanh tiên vực, ai dám không nghe hiệu lệnh của Mục Huyền Thần?
Tần Ninh nhìn Diệp Nam Hiên ở bên cạnh mình, không khỏi cười nói: “Đao Đế Diệp Nam Hiên, cảnh giới Tiên Đế hậu kỳ, cách biệt tám nghìn năm, từ Tiên Vương thành tựu Tiên Đế, tốc độ như vậy, coi như là chậm, nhưng chậm mà
chắc thì còn hơn!”
Diệp Nam Hiên nhe răng cười nói: “Sư phụ, đừng thấy con chỉ là hậu kỳ, nhưng hai sư nương cảnh giới đỉnh phong, con vẫn đánh thoải mái!”
Nghe vậy, mặt Tân Ninh đen xì.
Diệp Nam Hiên vội chữa cháy: “Đương nhiên, từ trước đến nay con chưa từng đánh bọn họ, mỗi lần cọ xát, con đều làm bộ đánh không lại”.
Ha hat
Làm bộ?
Lão tử thấy ngươi là rõ ràng đánh không lại!
Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc vốn dĩ đều có thiên phú cực cao.
Về cảnh giới vốn dĩ cũng cao hơn Diệp Nam Hiên một bậc, bây giờ đương nhiên sẽ càng không kém.
“Dịch Nhi đâu?”
Tần Ninh tiện miệng hỏi.
Diệp Nam Hiên bĩu môi nói: “Thằng nhãi đó...”. Đúng vào lúc này.
Ánh sáng bỗng nhiên chớp lóe trên bầu trời, giữa bầu trời tăm tối tựa như bị ai đó dùng đao chém rách ra một vệt dài.
Trong luồng ánh sáng chói lọi, có hai Tiên Đế của Cửu Âm tộc bị một đôi tay tóm chặt lấy cần cổ, không thể cử động.
Người nọ thân mặc trường sam màu trắng, trên vai là chiếc áo khoác cùng màu, dáng vẻ khoan thai, gương mặt anh tuấn đến mức không tì vết.
Thanh niên mặc trường bào và áo khoác ngoài màu trắng có giọng nói trong vắt, vang vọng khắp cả nghìn vạn dặm đại địa, hờ hững nói: “Trường bào trắng
khoác trên thân, mặc ta tiêu dao tại thế nhân!”
“Đám dị tộc lòng dạ ác độc các ngươi, những người khác không quan tâm, nhưng Thần Tinh Dịch ta không thể không quản!”
Rầm! Rầm!
Hai tiếng nổ vang lên, đầu của hai Tiên Đế bên phía Cửu Âm tộc cứ thế bị bóp nát tan tành.
Diệp Nam Hiên liếc mắt nhìn lên trên không trung, hừ một tiếng nói: “Ở kia kia”
Tân Ninh thoáng chốc không biết phải nói gì nữa.
Thằng nhãi này, đúng là giỏi làm màu.
Học ai vậy hả?
Trần Nhất Mặc?
Thần Tinh Dịch đứng giữa không trung, giọng nói trong vắt, nói: “Tộc trưởng hiện tại của Cửu Âm tộc là ai? Ra đây, đánh với ta một trận! Những người khác,
không xứng!”
Diệp Nam Hiên bĩu môi nói: “Người chỉ là Tiên Đế hậu kỳ, nhưng miệng thì hét ra khí thế của Tiên Tôn, đúng là không biết xấu hổi”
Tần Ninh cạn lời.
Mà tiếp đó.
Phía sau lưng Thần Tinh Dịch. Từng bóng người bước ra.
Những người này, Tần Ninh không hề xa lạ, mà ngược lại, còn cực kỳ quen thuộc.
Ngụy Húc Tiên Đế.
Vệ Giang.
Hàng An Hòa.
Từng vị Tiên Đế xuất hiện, khí thế ai nấy đều vô cùng dào dạt.
So với tám nghìn năm trước đây, khí thế của mấy vị này đã càng mạnh mẽ hơn rất nhiều.