Phong Thần Châu

Chương 1086: Không ngừng áp chế linh thú. 




 Cái tên này to gan thật, dám ngủ ở chỗ này cơ đấy!  

 

“Hả? Làm sao?”, Tần Ninh mơ màng nhìn Lâm Vi Vũ, hỏi: “Đánh xong rồi à?”  

 

“Vẫn chưa!”  

 

Lâm Vi Vũ cạn lời: “Ngươi không sợ chết à? Những người kia, hoặc đám linh thú kia mà phát hiện chúng ta thì ai cũng có thể giết chết được chúng ta hết!”  

 

“Yên tâm, không phát hiện ra đâu”.  

 

Tần Ninh phất tay: “Chúng ta cách họ ba trăm mét là họ sẽ không cảm nhận được đâu”.  

 

Hả?  

 

Lâm Vi Vũ sửng sốt, sao Tần Ninh lại chắc chắn là trong vòng ba trăm mét sẽ không bị phát hiện vậy chứ?  

 

Thấy dáng vẻ thề thốt của Tần Ninh, Lâm Vi Vũ càng thấy kỳ quái.  

 

Rõ ràng chỉ là một thanh niên kém cô ta hai tuổi, thế mà lại tự tin đến như vậy?  

 

Lúc này, năm bên đều có cảnh giới Hóa Thần ra tay, đám linh thú cấp bảy cấp tám kia không có chút sức phản kháng nào, nhưng bọn chúng cũng không chịu bỏ cuộc.  

 

Đám linh thú tụ tập ngày càng nhiều, cuốn lấy cường giả mỗi bên.  

 

Cảnh tượng này khiến Lâm Vi Vũ kinh sợ.  

 

Đám linh thú kia cực kỳ muốn có được sen Cửu Chuyển Thiên Tiên.  

 

Từng con linh thú xông lên, sát khí đầy trời.  

 

Nhưng cường giả năm bên cũng mạnh mẽ như mãnh hổ, không ngừng áp chế linh thú.  

 

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều cảm giác lòng mình chịu một chấn động cực lớn.  

 

Xem ra đỉnh núi đúng là đồ tốt.  

 

Càng là vậy, giao chiến càng thêm thảm thiết.  

 

Những linh thú cấp bảy cấp tám xông vào như thiêu thân, đến cho mấy cảnh giới Hóa Thần tọa trấn đều phải kinh ngạc.  

 

Chỉ nguyên sen Cửu Chuyển Thiên Tiên thôi, sao có thể khiến cho đám linh thú này điên cuồng như vậy chứ.  

 

Lúc này, mọi người càng dồn sức hơn.  

 

Đám linh thú này cuồng bạo như thế, chứng minh chúng không chỉ đến vì sen Cửu Chuyển Thiên Tiên.  

 

Oanh...  

 

Mà lúc này, núi cao vạn trượng đột nhiên rung động kịch liệt.  

 

Có điều năm bên thế lực cũng phải trả giá bằng mười mấy cường giả cảnh giới Thông Thiên.  

 

Nhìn mặt đất đầy thi thể, các cao thủ cũng không rảnh đi thu những vật có giá trị kia.  

“Đi!”