Phong Thần Châu

Chương 10871: Những người khác đâu?




Giọng nói âm u đến cực điểm vang lên.

Tỉnh Mãn Thiên nhìn về phía bóng người mặc trang phục màu xanh lam, rồi lại nhìn khuôn mặt tuấn mỹ và bình tĩnh kia.

Trong phút chốc, ánh sao xung quanh gã bùng nổ rực rỡ, hận không thể nghiền nát kẻ vừa xuất hiện thành trăm ngàn mảnh.

"Y Thư Thanh?"

"Thần Môn ngũ thiên tuế, Y Thư Thanh?"

"Hắn ta vậy mà còn sống?"

Lúc này, khắp nơi trên trời dưới đất, vô số người bày ra vẻ mặt hoặc là khiếp sợ hoặc là mừng rỡ.

Thần Môn bị diệt. Mà sống chết của chín vị Thần Môn thiên tuế lại không ai biết được.

Nhưng hôm nay, vị Thần Môn ngũ thiên tuế này cũng xuất hiện.

Người mà Tần Ninh đang đợi, chính là vị Thần Môn ngũ thiên tuế này?

Nhưng tại sao Tần Ninh chắc chắn rằng vị Thần Môn ngũ thiên tuế này sẽ đến?

Giữa trời đất, từng bóng người đều lần lượt dừng lại, ánh mắt đổ dồn về phía mặt đất.

Y Thư Thanh trong bộ trang phục màu xanh, chậm rãi đứng lên, xoay người, từ từ bước chân về phía Tần Ninh.

Đến trước mặt Tân Ninh, Y Thư Thanh mỉm cười.

Tần Ninh nhìn chằm chằm vào thanh niên trông chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi trước mặt, nhướng mày.

Ngay sau đó, Tần Ninh hơi giơ tay.

Y Thư Thanh lại đột nhiên giơ hai tay lên, che đầu, vội vàng nói: "Chuyện này không thể trách ta, là đại ca Cố, từ lúc huynh bước vào Tiên giới, đại ca Cố đã biết, bọn ta đều chuẩn bị đi đón huynh."

"Nhưng đại ca Cố không cho phép, không còn cách nào, mấy người bọn †a cũng rất sốt ruột. Lúc đó huynh ở Đại La tiên vực, ta vốn định để muội muội ra tay cứu giúp Khương Thái Vi, nhưng đại ca Cố ngăn cản. Sau đó ở Thái Thượng tiên vực Nam Thiên Hải, Ân Thiên, Triệu Tử Thông, Ứng Ngưng Vũ đều âm thầm đi theo."

"Nhưng mỗi lần bọn ta định xuất hiện, đều bị đại ca Cố đánh trở về. Trước kia ở Tam Thanh tiên vực, đại ca Cố nói có Mục Huyền Thần ở đó, huynh sẽ không sao nên bọn ta không đến. Nhưng từ khi huynh đến Thái Thần tiên vực, ta và muội muội vẫn luôn ở đây, nhưng mà đại ca Cố không cho bọn ta lộ diện, chỉ dặn âm thầm theo dõi huynh..."

Y Thư Thanh ra vẻ sợ bị đánh, miệng nói không ngừng, sợ Tần Ninh sẽ cho hắn một bạt tai.

Mà khi Y Thư Thanh nói xong, Tân Ninh lại nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Y Thư Thanh, xoa đầu hắn ta.

Tiếp đó, Tân Ninh kéo Y Thư Thanh vào lòng, ôm chặt lấy. "Tên nhóc thối!" Măng một tiếng, Tân Ninh đỏ hoe mắt, không khỏi nói: "Tên ngốc."

Lúc này, Y Thư Thanh bị Tân Ninh ôm trong lòng, không dám nhúc nhích.

"Ta mẹ nó cứ tưởng các ngươi chết sạch rồi!" Giọng nói của Tần Ninh lại vang lên lần nữa.

Y Thư Thanh nghe vậy, cơ thể hơi cứng đờ, sau đó không khỏi áy náy nói: "Thật xin lỗi, ca..."

Qua hồi lâu. Tần Ninh từ từ buông Y Thư Thanh ra.

Nhìn Y Thư Thanh ở gần trong gang tấc, Tần Ninh thở phào nhẹ nhõm, kìm nén cảm xúc.

Y Thư Thanh cúi đầu, len lén liếc nhìn Tân Ninh, trong lòng cũng thả lỏng được phần nào, tiện đà cười đùa nói: "Ca, huynh vất vả rồi."

"Ừ, ta vất vả rồi!"

Tân Ninh nói chậm rãi: "Mệt mỏi về thể xác thì chẳng là gì, nhưng mệt mỏi trong lòng, thì đệt ngựa nó các ngươi mặc kệ luôn đúng không?"

Nói xong, Tần Ninh nhận lấy tiên kiếm trong tay Y Thư Thanh, đánh xuống một kiếm.

"Bốp" một tiếng, Y Thư Thanh hét lên ai u một tiếng. "Mẹ kiếp, làm ta lo lắng muốn chết, một đám vô lương tâm các ngươi!"

Tân Ninh cầm tiên kiếm của Y Thư Thanh, đánh xuống từng phát một, đánh đến mức Y Thư Thanh kêu la thảm thiết.

Nhưng cho dù bị đánh, Y Thư Thanh cũng không dám phản bác một câu, thậm chí còn quỳ trên mặt đất, mặc cho Tân Ninh xử phạt!

"Những người khác đâu?”

Tân Ninh quát hỏi: "Nhìn mỗi mình Thư Thanh ở đây chịu đòn, các ngươi cho rằng có thể thoát được một kiếp sao?"

Thần Môn tam thiên tuế - Ứng Ngưng Vũ, trông có vẻ nhu mì, dáng người đầy đặn, đặc biệt là bộ ngực vô cùng đồ sộ.

Cùng với... Thần Môn tứ thiên tuế - Y Thư Mạn, một thân trường bào. màu trắng bạc bao phủ lấy thân hình yêu kiều.

Đến lúc này đây.

Chín vị thiên tuế của Thần Môn, năm vị lên sân khấu!!!