Phong Thần Châu

Chương 10881: Lớn cái gì mà lớn?




Từ lúc ngồi vào bàn tiệc, ánh mắt Thần Tinh Dịch đã không thể rời khỏi Ứng Ngưng Vũ.

"Sư đệ, đệ sao vậy? Đang uống rượu àI" "A? Được được, lớn lớn lớn, cố lên!"

"Lớn cái gì mà lớn?" Diệp Nam Hiên với mặt hiếu kỳ, nói: "Ta bảo đệ uống rượu à."

"Hả? À đúng rồi, uống, uống, tới, uống uống uống!!"

Rượu hơn ba đợt.

Mặt Thần Tinh Dịch phiếm hồng, lén lút đến bên cạnh Ứng Ngưng Vũ, cười nói: "Đã nghe sư phụ nhắc đến danh tiếng Tam Thiên Tuế từ lâu, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là danh tiếng vang xa"

Diệp Nam Hiên nghe được lời này liền muốn ói.

Đó là mà danh tiếng vang xa sao?

Đó là nuốt bồ hòn làm ngọt thì có!

Ứng Ngưng Vũ cười tủm tỉm nhìn Thần Tinh Dịch, giọng nói như rót mật vào tai: "Ngươi là đệ tử thứ sáu của Thái Tuế?"

"Đúng đúng đúng."

"Trông cũng đẹp trai đấy."

Nghe thấy chữ đẹp trai, Thần Tinh Dịch lập tức nói: "Đó là đương nhiên, Cửu Thiên Thập Địa này, so đẹp trai với ta, hâu như không có."

"Nhưng ngươi cũng không biết, chỉ vì ta quá đẹp trai, bao nhiêu nữ nhận hận không thể cho không ta, haiz, thật phiền phức!"

Nghe vậy, Ứng Ngưng Vũ lại che miệng cười khẽ. "Ngươi cười cái gì? Ngươi cảm thấy ta không đẹp?" "Cũng không phải vậy."

Ứng Ngưng Vũ đưa ngón tay nâng cằm Thần Tinh Dịch lên, xem xét một hồi, lúc này mới nói: "Chỉ là... so với Thái Tuế, kém một chút."

Hả?

"Ngươi không phục?”

Ứng Ngưng Vũ cười tủm tỉm nói: "Hiện tại, tuy Thái Tuế đã thay đổi dung nhan khí chất, nhưng năm đó, trong mười hai đại tiên vực Tiên giới, không chọn ra được bất kỳ nam nhân nào có thể so sánh với Thái Tuế”

"Ta không chỉ nói thực lực, mà còn cả dung mạo."

"Năm đó không biết bao nhiêu Thánh nữ Tiên tử của các Thánh địa Tiên gia, hận không thể làm tỳ nữ cho Thái Tuế, cho dù chỉ là sưởi ấm giường, bị ngủ một lần rồi vứt bỏ cũng không sao."

Nghe vậy, Thần Tinh Dịch sốt ruột.

"Vớ vẩn, tuyệt đối là vớ vẩn." Thần Tinh Dịch lập tức nói: "Trên đời này, người đẹp trai hơn ta còn chưa sinh ra."

Nói về thiên phú, nói về thực lực, Thần Tinh Dịch không dám nói vô địch thiên hạ, nhưng nói về vẻ ngoài, ai cũng không sánh bằng y.

"Ta cần gì phải lửa ngươi?" Ứng Ngưng Vũ xòe tay ra, một viên ngọc thô xuất hiện trong lòng bàn tay. "Đến đây, tự ngươi xem đi."

Nói xong, Ứng Ngưng Vũ đặt viên ngọc thô lên ấn đường của Thần Tinh Dịch.

Qua một lúc lâu. Ánh sáng ngọc thô tiêu tán.

Thần Tinh Dịch xụi lơ ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn Tân Ninh ở phía xa, rồi lại nhìn chính mình.

"Hồn Vô Ngân, Thái Tuế Thần, chủ của Thần Môn..." Thần Tinh Dịch u ê mất hồn trong phút chốc. Sư phụ năm đó thật sự rất đẹp trai.

Ngay cả y, người tự xưng là đệ nhất mỹ nam, nhìn thấy cũng có chút rung động.

Ứng Ngưng Vũ vỗ vai Thần Tinh Dịch, cười nói: "Nếu ta chưa từng gặp Thái Tuế, có lẽ diện mạo này của ngươi cũng đủ để ta vui vẻ mấy đêm cùng ngươi, nhưng đã gặp Thái Tuế, lại nhìn ngươi, ý nghĩ của ta không còn mãnh liệt như vậy

Thần Tinh Dịch thất hồn lạc phách ngồi trên ghế.

Diệp Nam Hiên lại không quan tâm, cầm đùi thịt gặm lấy gặm để.

Cửu Anh cũng ở bên cạnh Diệp Nam Hiên, chín cái đầu gió cuốn mây tan, ăn cực nhanh.

"Thần huynh đệ làm sao vậy?" Cửu Anh nhịn không được hỏi. Diệp Nam Hiên gặm đùi thịt, lầm bầm nói: "Trước kia, đệ ấy cảm thấy cái gì cũng không bằng sư phụ, chỉ có đẹp trai hơn sư phụ, hiện tại ưu điểm duy nhất

cũng không còn, phỏng chừng tâm lý bị đả kích rồi!"

Cửu Anh nghe vậy, bĩu môi nói: "Ngu ngốc, đẹp trai có thể biến thành cơm ăn sao? Ông đây cả đời này ai cũng không cưới, chỉ cưới hung thú Thao Thiết."

"Thao Thiết trông như thế nào?" Diệp Nam Hiên thuận miệng hỏi.


Diệp Nam Hiên liếc mắt một cái, lập tức nôn thốc nôn tháo.

"Cái gì nữa vậy!" Cửu Anh nóng mắt, vội vàng cuộn bức tranh cất đi.

Đây chính là thứ đồ tốt mà nó ngày ngày đêm đêm dùng để tự giải trí, cầu xin Tân gia bao nhiêu lần, Tân gia mới vẽ cho mấy bức, hiện tại chỉ còn lại một bức này.

"Ngươi... Ngươi thích loại này sao?" Diệp Nam Hiên nôn một hồi, lau miệng hỏi.