Phong Thần Châu

Chương 1112: “Hi vọng cuối cùng của các ngươi tan vỡ rồi!”  




Hai bóng hình vọt thẳng về phía Tần Ninh.  

 

“Cút!”  

 

Tiếng quát trầm thấp vang lên, bỗng hoá thành tiếng rồng lao thẳng về phía hai người kia, không khí lúc này cũng bị chấn động trở nên méo mó.  

 

Phốc phốc...  

 

Hai cơ thể gần như không có sức chống cự trong nháy mắt bị đánh bay, máu từ trong thất khiếu chảy ra, trực tiếp bị đánh chết.  

 

Cảnh giới Thiên Nguyên nhất nguyên lại bị Tần Ninh cảnh giới Thiên Võ thất biến trực tiếp đánh chết!  

 

Vào khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều không thể giữ nổi bình tĩnh.  

 

“Thả ta ra, thả ta ra…”  

 

Viêm Bách Vũ giãy dụa, hoàn toàn không thể thoát khỏi sự trói buộc của Tần Ninh.  

 

“Thả ngươi ra sao?”  

 

Khoé miệng của Tần Ninh khẽ nhếch lên, nắm chặt bàn tay lại.  

 

Bùm...  

 

Cơ thể của Viêm Bách Vũ lúc này trực tiếp nổ tung.  

 

Đời này của hắn tuy là phàm thể, nhưng hắn lại tu luyện thuật luyện thể hàng đầu.  

 

Cho dù là Âm Dương Ly Hợp Kim thể hay là Ngọc Lôi thể thì ở trong thế giới Đại Thiên này không có bất cứ một môn linh quyết khác nào phù hợp hơn với ranh giới mà hắn tu hành đến.  

 

Vì thế hắn thậm chí còn cố ý làm giảm tốc độ tấn thăng cảnh giới của mình.  

 

Nếu không thì chín kiếp chuyển thế làm người, cộng thêm kinh nghiệm của bản thân khi làm thiếu minh chủ Cửu Thiên Vân Minh thì bây giờ có đạt đến cảnh giới Hoá Thần cũng chẳng có gì lạ.  

 

Cảnh giới thăng tiến nhanh là tốt, nhưng Tần Ninh biết rõ, nền tảng ổn định mới là điều quan trọng nhất.  

 

Mà hiện nay hắn đã tu luyện đến tầng thứ năm Ngọc Lôi thể, cảnh giới Thiên Võ đã đạt đến mức viên mãn, thân thể dưới sự rèn luyện cực hạn cũng gần đạt đến trạng thái hoàn hảo nhất trong cảnh giới Thiên Võ.  

 

Thậm chí còn có thể nói, cơ thể của hắn bây giờ vượt trội hơn hẳn những thiên tài linh thể, tương đương so với Thánh Thể.  

 

Nếu Ngọc Lôi thể đạt đến trạng thái hoàn hảo thì cơ thể của hắn thậm chí còn vượt trội hơn cả Thánh thể, sánh ngang với Vương thể.  

 


Ba người Viêm Khô, Lệ Sinh Phong và Khánh Trạch Thiên hoàn toàn sụp đổ.  

 

“Hi vọng cuối cùng của các ngươi tan vỡ rồi!”  

Tần Ninh sải bước đi về chỗ hơn mười người kia.