Phong Thần Châu

Chương 1129: Cửa lớn Thận Cung đã mở ra rồi!  




 Mà chính vào lúc này, một tiếng vù vù vang lên.  

 

Cửa lớn Thận Cung đã mở ra rồi!  

 

 

 

Hạ công tử của cổ quốc Đại Hạ kia lúc này nhìn cửa lớn từ từ mở ra, thản nhiên nói: “Không xem náo nhiệt nữa, đi thôi!”   

 

Thân ảnh hắn ta lóe lên, mấy chục người phía sau hắn ta lập tức đi theo.  

 

“Thận cung mở rồi, đi vào!”  

 

Từng âm thanh lúc này vang lên, mọi người đã chán hóng chuyện, vội vàng đi vào trong cửa lớn. Những âm thanh xé gió vang lên liên tiếp, hàng ngàn vạn người tụ tập trước cửa cung lúc này đều biến mất.  

 

Tần Ninh nhìn những bóng người xông lên kia, hơi nhíu mày.  

 

“Tiểu Minh, lần sau ta sẽ đưa ngươi đến Cổ gia, đích thân cho trưởng tộc Cổ gia dập đầu tạ lỗi, lần này ca có chuyện quan trọng cần làm!”  

 

“Vâng!”  

 

Kiếm Tiểu Minh trực tiếp đá bay Cổ Đồng vốn đang nửa sống nửa chết kia.  

 

Tần Ninh nhìn sang đám Cổ Thu Sương, hừ nói: “Nếu không phải lần này Thận cung có ý nghĩa không tầm thường với ta, hôm nay các ngươi đều phải chết. Ngày khác ta nhất định tới thăm Cổ gia, để xem thế gia truyền thừa hơn mười vạn năm có cái bộ dạng gì!”  

 

Tần Ninh nói xong, rồi dẫn mọi người đi nhanh như gió.  

 

Sắc mặt Cổ Thu Sương lúc này cực kỳ khó coi.  

 

“Mau chữa trị cho Cổ Đồng, chuẩn bị đi vào Thận cung”.  

 

“Vâng!”  

 

Lúc này, từng nhóm người đều đi vào Thận cung tìm kiếm.  

 

Lần đi vào Thiên Thận cung này, đều là vì Thận cung mà tới.  

 

Thận cung do lão nhân Thiên Thận để lại, ẩn chứa bị mật và bảo vật cực lớn.  

 

Năm đó, lão nhân Thiên Thận chính là người sánh ngang với những nhân vật lớn có đẳng cấp thông thiên như Vũ Đế, Hoàng Phủ Nhất Cầu, tôn giả Thanh Vân, tôn giả Đại Hoang.  

 

Thận cung mà ông ấy lưu lại há lại là nơi đơn giản?  

 

Từng bóng người nhảy vào Thận cung, không hề quan tâm xem có nguy hiểm gì không.  

 

Soạt...  

 

Tần Ninh dẫn theo mọi người, đứng ngoài cửa cung, đột nhiên lại dừng lại.  

 

“Ca, sao vậy?”  

 

Tần Ninh lúc này dừng chân không tiến lên, thân thể hơi run, đó cũng không phải vì sợ hãi mà là vì... mong chờ, vui mừng, do dự.  


 

“Sư phụ, có sao không?”, Thẩm Văn Hiên lo lắng hỏi.  

 

“Không sao!”