Phong Thần Châu

Chương 113: Công tử ta mua lại




  Nàng đã hiểu ra, nếu như vừa rồi Minh Vũ không tới, e rằng ba người Liễu Mộ thật sự sẽ chết.     Đi theo Tần Ninh mấy ngày nay, nàng cũng có chút hiểu biết về Tần Ninh.     Cái gọi là quy tắc, ở trong mắt hắn, thì hoàn toàn không phải là quy tắc.     Ai dám khiêu khích hắn, hắn liền giết người đó!     Đơn giản thô bạo!     Ở người thanh niên có vẻ nho nhã này, quả thực có một tác phong làm việc như vậy.     Dường như ở trong toàn bộ đế quốc Bắc Minh, không ai có thể khiến cho Tần Ninh sợ hãi.     Vừa rồi nếu Minh Vũ không tới, e rằng đám người Liễu Mộ thật sự sẽ chết!     Diệp Viên Viên chắp tay nói: "Viên Viên nhận ân huệ của công tử, nhưng không bảo vệ tốt công tử".     "Cô nghĩ nhiều rồi!"     Tần Ninh dừng lại, quay đầu liếc nhìn Diệp Viên Viên, ngón tay áp nhẹ lên chiếc cằm xinh đẹp của Diệp Viên Viên, cười nói: "Không cần chán nản, cô chính là Hoàng thể, trên toàn bộ Cửu U đại lục địa cũng không có mấy người được như cô. Tương lai cô cũng có thể trở thành một trong những tồn tại vạn cổ như Minh Uyên đại đế và Thiên Thanh Thạch!"     Diệp Viên Viên lập tức đỏ mặt khi bị Tần Ninh trêu đùa.     "Mà nghĩ lại, hiện tại cô đang là tỳ nữ của ta. Tìm lúc nào làm ấm giường cho ta đi? Thế nào?", Tần Ninh lại cười nói.     Lời này vừa nói ra, trong lòng Diệp Viên Viên liền cảm thấy như đang đánh trống trận.     Tần Ninh mới mười sáu tuổi, còn nàng mới mười bảy tuổi, bây giờ nói đến chuyện này, đối với nàng...     "Ha ha..."     Nhìn thấy Diệp Viên Viên lúng túng, Tần Ninh bật cười, xoay người bước về phía trước.     Ba người đi tới một tòa lầu.     Nơi đây là nơi mà các đệ tử ngoại viện mới của học viện Thiên Thần ở trong mấy ngày.     Những đệ tử thuộc cảnh giới chín cửa phải dừng chân ở ngoại viện.     Đệ tử nào đã vượt qua cảnh giới chín cửa, đạt đến cảnh giới Linh Hải, thì đã không còn thích hợp ở lại làm đệ tử ngoại viện nữa.     Mà bây giờ lại đúng lúc tới thời gian nội viện khảo hạch, nên học viên cũ học viên mới đều được sắp sếp khảo hạch cùng với nhau.     Đồng thời đây cũng là sự sàng lọc lại tất cả các đệ tử.     "Lầu 3, phòng 465!"     Tần Ninh dựa theo chỉ dẫn trên lệnh bài, đi thẳng tới bên ngoài cửa phòng mình.     Mở cửa bước vào, cả căn phòng dường như đã được quét dọn khá sạch sẽ.     Trong phòng lúc này có hai bóng người đang bận rộn.     "Huynh là…"     Một người trong số họ hỏi, người này mặc áo vải thô, trông giản dị chất phác, có vẻ là một người đàng hoàng.     "Tần Ninh!"     Tần Ninh gật đầu đáp.     "Xin chào xin chào, ta tên là Lục Huyền, ta cũng là học viên mới năm nay, mấy ngày này chúng ta có thể ở cùng một phòng, cũng xem như là có duyên".     Thiếu niên chất phác toét miệng cười nói.     "Tuân Ngọc!"     Một thiếu niên khác có vóc dáng thấp bé hơn và nước da hơi tái, mặc áo khoác đen ngồi trên giường, gật đầu một cái xem như chào hỏi.     Toàn bộ chỗ này rộng khoảng tám mươi chín mươi thước vuông, có tám cái giường kê sát vách tường nhìn hết sức chỉnh tề, cũng không coi là quá chật chội.     Dù có hơi bất tiện khi có nhiều người ở chung, nhưng chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi nên cũng không ai nói gì.     Tần Ninh và Tần Hải chọn hai chiếc giường cạnh nhau, bắt đầu xếp tấm trải giường.     Tất cả đều do học viện Thiên Thần chuẩn bị.     Là học viện lớn nhất đế quốc, học viện Thiên Thần có tài lực hết sức dồi dào, những thứ này không tính là gì cả.     Tần Hải tự mình dọn giường và những đồ dùng cần thiết hàng ngày, còn Tần Ninh thì nghênh ngang ngồi xuống, lúc này Diệp Viên Viên dĩ nhiên là biết mình phải làm gì.     Nàng cẩn thận sắp xếp giường cho Tần Ninh, giống như một cô vợ nhỏ xinh đẹp.     Không thể không nói, người đẹp thì làm việc gì cũng đẹp.     Lục Huyền kia thật thà cười một tiếng, nhìn thấy dung mạo của Diệp Viên Viên thì cũng không nhịn được mà ngẩn ngơ, ngay sau đó thì lại cười ha hả, rồi lo làm việc của mình.     Tuân Ngọc ngồi ở trên giường, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, trầm mặc không nói.     Một giọng nói lanh lảnh đột nhiên vang lên.     Trước cửa phòng, xuất hiện thêm một bóng người.      "Chắc là đây rồi?"     Một giọng nói lớn vang lên.     Xuất hiện trước mặt họ lúc này là một tên nhóc mập mạp.     Tên nhóc mập trông như mới mười lăm, mười sáu tuổi, trên người mang theo rất nhiều thức ăn thôn dã.     Mang trên người một bộ lông da của linh thú, hắn ta trông giống như một thiếu niên thợ săn vừa bước ra khỏi rừng núi vậy.     Tuy mập mạp nhưng rất sung sức.     "Chào mấy huynh, ta tên là Trương Tiểu Soái, đến từ một ngôi làng trên núi Nguyên ở quận Sở Nguyên!"     Tên nhóc mập không quen biết ai, nhưng vẫn bật cười ha hả nhìn mấy người trước mặt, cởi bỏ hết mấy món thức ăn trên người, sau đó bắt tay với mấy người Tần Ninh.     "Ôi trời đất ơi!"     Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Viên Viên, Trương Tiểu Soái liền kêu lên: "Học viện Thiên Thần biết lý lẽ như vậy sao, còn đặc biệt phái người tới dọn dẹp phòng cho chúng ta?"     "Tỷ tỷ xinh đẹp, làm phiền tỷ cũng sửa sang lại giường cho ta một chút đi!"     Nét mặt của Trương Tiểu Soái tràn đầy say mê, đứng cười ha hả.     "Cút!"     Diệp Viên Viên cau mày, mắng thẳng mặt hắn ta.     "Ha ha... Tiểu Soái, cô ấy là người của Tần Ninh huynh đệ...", Lục Huyền nhìn Tần Ninh, không biết nên giới thiệu Diệp Viên Viên như thế nào.     "Tùy tùng!"     Diệp Viên Viên nhẹ giọng nói, không còn để ý tới tên nhóc mập nữa.     Nghe vậy, Trương Tiểu Soái nhìn sang Tần Ninh, ánh mắt như sáng lên.     "Huynh đệ, quá lợi hại!"     Trương Tiểu Soái lại cười ha hả, cầm mấy món thức ăn thôn dã lên nói: "Trương Tiểu Soái ta là thợ săn mạnh nhất trong làng, cũng chính là đầu bếp giỏi nhất, mọi người tối nay tìm một chỗ, ta xuống bếp làm mấy món đãi mọi người, bảo đảm ăn xong nhớ mãi không quên!"     Nghe vậy, Lục Huyền cười nói: "Được đó!"     "Tần huynh Tần huynh, huynh thấy thế nào?"     "Cũng được!"     Nhìn đến Trương Tiểu Soái, Tần Ninh cũng có ấn tượng tốt.     Tuổi của Trương Tiểu Soái chắc cũng gần bằng tuổi của hắn, rất chất phác, không gây cho người khác cảm giác chán ghét.     “Vậy tỷ tỷ xinh đẹp này cũng đi cùng chứ?”, Trương Tiểu Soái nheo mắt nhìn Diệp Viên Viên, cười nói.     Tần Ninh lắc đầu không nói.     "Ôi trời, đây mà là nơi cho người ở sao?"     Đột nhiên, bên ngoài cửa phòng có tiếng chê bai vang lên, sau đó có một thiếu niên mặc áo bông bó sát bước vào.     Sau khi quét qua toàn bộ căn phòng, ánh mắt của thiếu niên đó cuối cùng rơi vào người của Diệp Viên Viên.     Đôi mắt của gã như muốn lọt cả ra ngoài, nhìn chằm chằm Diệp Viên Viên.     "Thiếu gia, thiếu gia, chờ ta với!"     Phía sau lúc này xuất hiện một bóng người, nhìn dáo dác vào trong phòng.     "Xin chào, ta tên là Lục Huyền!"     Lục Huyền xem ra đối xử với mọi người rất nồng hậu, lúc này liền duỗi tay ra chào hỏi.     "Sở Tiên Kiệt!"     Thiếu niên kia cũng không duỗi tay ra, nhìn căn phòng, nét mặt đầy chê bai nói: "Đường đường là học viện Thiên Thần mà lại sắp xếp thế này, tám người ở một căn phòng, làm sao ở được?"     Sở Tiên Kiệt sốt ruột nói: "Không được, ta phải nói cho mẹ nghe, chỗ này căn bản không phải là chỗ cho người ở!"     Nghe vậy, tùy tùng của gã cũng gật đầu hùa theo: "Thiếu gia nói đúng, đây không phải là chỗ cho người ở".      

chapter content