Phong Thần Châu

Chương 1151: Cảnh giới Hóa Thần thất chuyển!  




 “Đệ ra trước, ta đệm theo sau, mau lên…”  

 

Bàn tay ma ảnh đó vung ra, cứng rắn cắt thân ảnh gầy gò kia thành hai đoạn ngay trước mặt mình.   

 

“Tiểu Mặc, xin lỗi, Kinh Mặc ca ca không có bảo vệ tốt cho đệ, đệ… nhất định phải sống tiếp…”  

 

Mọi thứ cho dù cách nhau chín vạn năm, nhưng dường như vẫn chỉ mới ngày hôm qua.  

 

Từng hình ảnh ký ức hiện ra khiến hai mắt Tần Ninh mơ hồ.  

 

“A…”  

 

Đột nhiên trong sơn cốc vang lên một tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc.  

 

Soạt soạt soạt…  

 

Chính vào lúc này, một đoàn thân ảnh xông vào trong Mặc Cốc.  

 

Người của các đại thế gia và môn phái rốt cuộc đã không đợi được, lúc này liền xông vào Mặc Cốc.  

 

Sóng khí mạnh mẽ thổi quét qua.  

 

Là đám người Hoàng Phủ gia, Vũ gia, Cổ gia Lĩnh Nam, Hoang gia, U Minh Tông và Kiếm Các.  

 

Lúc này hàng ngàn thân ảnh đổ vào trong sơn cốc.  

 

“Chính là hắn!”  

 

Một tiếng hét vang lên, Viêm Khô của Viêm gia chỉ tay nhìn Tần Ninh quát lớn: “Chính là Tần Ninh!”  

 

Hiện giờ đằng sau Viêm Khô có ba thân ảnh đứng vững.  

 

Khí tức trong nội thể ba người đó không thua kém Viêm Khô chút nào, cảm giác áp bức toàn thân trên dưới cực kỳ ngang tàng.  

 

“Khai thiên thủ Khánh gia Khánh Phong Dự!”  

 

“Thất trưởng lão Lệ gia Lệ Kế Mãn!”  

 

“Vị đó là… một trong những lão tổ của Viêm gia, Viêm Khắc!”  

 

Phía ba thân ảnh đó, mấy chục thân ảnh đuổi theo sau, lúc này lần lượt đi ra, nhìn về phía trước, vẻ mặt hờ hững.  

 

“Thằng nhóc Tần Ninh, ta giết ngươi…”  

 

Lão tổ Viêm Khắc của Viêm gia kia vừa mở miệng liền khiến tất cả sắc mặt mọi người đều run sợ.  

 

Cảnh giới Hóa Thần thất chuyển!  

 

Thực lực mức độ này đã vượt qua cấp bậc của lão cổ hủ trong Tứ đại tông môn, ở toàn bộ vùng đất Cửu U này tuyệt đối thuộc vào sự tồn tại đỉnh cao.  

 

Không chỉ lão ta, những người còn lại bây giờ cũng trợn mắt há mồm.  

 

Trên cây cổ thụ ở sơn cốc mọc các loại quả hiếm thấy quý báu lại khác thường, mấy lão cổ hủ cảnh giới Hóa Thần có mặt chỉ có thể nhận ra một phần trong đó, nhưng phần lớn bọn họ cũng không biết.  

Tần Ninh đẩy cây cổ thụ, linh tài trên cây cổ thụ cũng không hoàn toàn tiêu hao.