Hạ Tịch Lâm lúc này ném vấn đề sang Mặc Uyên Tử, đương nhiên là có dụng ý khó lường.
“Đỗ Tiển và Hạ Văn Đào đến gây sự, tài năng không bằng người khác nên bị đánh là đáng đời!”
Mặc Uyên Tử từ từ nói: “Có điều, Tần Ninh ra tay quá nặng, nên chịu phạt”.
“Thế nhưng, trách phạt, thì nên để Trường Sinh đường tự mình làm, Thiên Thánh đường không nên xen vào”.
Mặc Uyên Tử nhìn không ra lai lịch của Tần Ninh, nên không muốn đắc tội.
Nhưng Hạ Tịch Lâm, Hạ Kiều Minh và Đỗ Uyên hiển nhiên là tới để gây rối.
Không cho bọn họ một câu trả lời, bọn họ chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Mà lúc này, Tần Ninh nghe vậy thì cũng nhướng mày.
“Ông già”.
“Ngài nói, ngài nói!”
Mặc Thiên Tử nhìn Tần Ninh, nịnh nọt đáp.
“Đám người đó muốn phạt ta, ông nói, ta giảng giải quyển thứ năm cho ông thì có ý nghĩa gì nữa?”
Tần Ninh nói xong, Mặc Thiên Tử liền hiểu ra.
Ông ta đứng thẳng lại, trực tiếp đi ra.
Bốp...
Một quyền đánh xuống, tức thì, Mặc Thiên Tử đánh thẳng vào đầu Mặc Uyên Tử, quát: “Nhãi con khốn kiếp!”
Cái đấm này là đấm thật.
Mặc Uyên Tử là cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển, lúc này đầu sưng lên, chỉ thấy hoa mắt váng đầu.
“Lão... tiên sinh!”
Mặc Uyên Tử chắp tay nói: “Lão tiên sinh, ta có làm gì đắc tội, mong ngài lượng thứ!”
“Cút sang một bên!”
Mặc Thiên Tử không quan tâm hai anh em Mặc Uyên Tử và Mặc Uyên Lâm.
Ông ta đi lên trước, nhìn Hạ Tịch Lâm, Hạ Kiều Minh và Đỗ Uyên.
“Đệ tử Thiên Thánh đường tìm đệ tử Trường Sinh đường làm phiền, không giỏi bằng người ta thì bị đánh, đó là đáng đời, đệ tử Trường Sinh đường tại sao phải bị phạt?”
“Nên cút đi đâu thì cút đi, bớt ở đây bày trò không nể mặt nhau”.
“Tần tiểu gia là khách quý của Trường Sinh đường, mang danh đệ tử chẳng qua là để làm việc khiêm tốn, che giấu tai mắt mà thôi!”
Mặc Thiên Tử nói một tràng.
“Các ngươi có biết Cửu U đại lục đã từng xuất hiện một vị vô địch, được tôn xưng là Cửu U Đại Đế không”.