Phong Thần Châu

Chương 139: Xông thẳng lên lấy thôi




  Nhưng sao Tần Ninh có thể buông tay!     Đối với những kẻ muốn giết hắn mà nói thì kết cục chỉ có một đường chết!     Bàn tay thành vuốt, bổ thẳng tới Liễu Triệu, một tiếng rắc bỗng nhiên vang lên, thân thể của Liễu Triệu mềm oặt ngã xuống.     Âm thanh phá không soạt soạt soạt chuyển tới, lúc này, ở phía khác, mấy bóng người lần lượt đáp xuống.     Dẫn đầu là một thanh niên đeo kiếm dài sau lưng, vẻ ngoài phong độ tuấn tú, khiến ánh mắt mọi người phát sáng lên.     “Lần này thì hay rồi!”     Lúc này, Tổ Hùng cười nói: “Liễu Thanh Thừa tới rồi. Lần này, không cần chúng ta động tay giết Tần Ninh nữa”.     “Thằng nhãi này tự tìm đường chết. Đắc tội Liễu Môn, giết con cháu Liễu gia thì sao Liễu Khai Nguyên có thể để yên”.     Liễu Thanh Thừa chính là người đứng thứ 2 trong 10 đại cao thủ đỉnh cấp của nội viện.     Thực lực của gã sớm đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng chín, chính là thủ lĩnh của đệ tử nội viện Liễu Môn.     Lần này, Liễu Thanh Thừa xuất hiện, Tần Ninh gây chuyện càng ngày càng lớn rồi!     Sở Ngưng Thi lúc này cũng cười duyên dáng.     “Tần Ninh… ngươi quá khoe mẽ rồi. Kể cả hồi phục lại tu vi thiên phú thì ngươi cũng nên biết, phàm những khi cần nhẫn nại thì phải nhẫn nại!”     Lúc này, thi thể của Liễu Triệu đã đổ xuống, Tần Ninh quay sang nhìn mấy người mới tới.     “Đáng chết!”     Sắc mặt của Liễu Thanh Thừa lúc này trông vô cùng khó coi.     Liễu Thương và Liễu Triệu dù gì cũng là con cháu Liễu gia, gia nhập học viện Thiên Thần, dưới sự bồi dưỡng của Liễu Khai Nguyên đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 7, tầng 8 chính là một chuyện vô cùng gian nan.     Đến bây giờ thì lại tới cơ sự này, hai người lần lượt chết đi.     Đều là do tên Tần Ninh này.     “Thanh Thừa đại ca, giết hắn đi!”     Liễu Viện Viện lúc này cũng lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng.     Chỉ là Liễu Viện Viện vừa dứt lời thì Tần Ninh lại trừng mắt nhìn qua đây.     Ánh nhìn đó khiến toàn thân Liễu Viện Viện run rẩy, chỉ cảm thấy từ trên xuống dưới lạnh như băng.     Gã này, thế mà dám trừng mắt cô ta!     “Thanh Thừa đại ca, mau ra tay đi!”     Liễu Viện Viện không nhịn được gào lên: “Giết hắn đi, ta muốn hắn chết không có chỗ chôn”.     Nghe lời này, Liễu Thanh Thừa cũng cảm thấy bất lực.     Liễu Viện Viện là em gái ruột của Liễu Khai Nguyên, là thiên kim tiểu thư của Liễu gia.     Bây giờ đến học viên Thiên Thần, vẫn còn chưa vào viện đã bị Tần Ninh chế giễu một hồi.     Bây giờ không hận chết Tần Ninh mới lạ.     Liễu Thanh Thừa nhìn Tần Ninh, bất lực nhún vai nói: “Xin lỗi, chỉ trách ngươi chọc phải người không nên chọc!”     “Người không nên chọc là ai còn chưa biết đâu!”     Tần Ninh khẽ cười, cũng không để ý.     Đối với Liễu Viện Viện, vốn dĩ hắn không có cảm giác gì.     Chỉ là một đại tiểu thư tùy hứng mà thôi.     Nhưng đối phương lại không biết tiến lui, vậy thì không thể trách hắn hạ thủ vô tình.     “Lần này hay rồi!”     Liễu Xán đứng một bên cười nói: “Thằng nhãi, đắc tội với người của Liễu Môn, xem ra không cần chúng ta ra tay giết hắn rồi”.     “Liễu đại ca nói đúng!”     Một người đứng cạnh nịnh bợ: “Lúc đầu Liễu đại ca đã phế Tần Sơn, nếu giờ thằng nhóc này rơi vào tay Liễu đại ca thì cũng không thoát khỏi kiếp bị phế!”     “Được rồi, chuẩn bị xem kịch hay đi. Vở kịch này còn hấp dẫn hơn Cửu Nguyên Ngọc Lộ!”     Mấy người đứng bên cạnh cũng thi nhau nịnh bợ cười theo.     Lúc này, mấy thế lực trong các đệ tử cũng đang xem trò hay.     Tần Ninh cũng hiểu điểm này.     Nhưng không cần gấp.     Cứ từ từ là được.     Lúc này, khóe mắt của Liễu Thanh Thừa cũng lóe lên tia sát khí.     “Xem kìa, đã kinh động tới những con hổ Hắc Bạch Sát kia rồi!”     Trong đám người vang lên từng tiếng nói kinh ngạc.     Những con hổ Hắc Bạch Sát kia lại đi về phía linh tuyền.     Lúc này, linh tuyền kia gần như không nhỏ thêm giọt Cửu Nguyên Ngọc Lộ nào nữa.     Cảnh tượng này đã thu hút sự chú ý của mọi người.     Liễu Thanh Thừa cũng nhìn thấy cảnh tượng này.     “Thằng nhãi, coi như ngươi may mắn, giúp ngươi sống thêm được một lúc!”     Liễu Thanh Thừa hừ lạnh một tiếng, đem mấy người Liễu Viện Viện đi vào trong sơn cốc.     Lúc này, mấy con hổ Hắc Bạch Sát kia từng con lại gần Cửu Nguyên Bạch Lộ, cái lưỡi đỏ tươi liếm láp trông có vẻ hưng phấn không thôi.     Rõ ràng là bọn nó không hề để tâm tới đám người bên ngoài.     Hai nhóm Tổ Hùng và Liễu Xán cũng sải bước, đưa mười mấy người đi vào trong sơn cốc
     Diệp Viên Viên thì trở lại bên cạnh Tần Ninh.     “Chúng ta thì sao?”     “Vào trong nhìn xem!”     Tần Ninh cười nói: “Cửu Nguyên Ngọc Lộ chính là đồ tốt, đủ để giúp các ngươi nâng cao một cảnh giới đấy!”     Lời này vừa nói ra thì bốn người Lục Huyền tỏ ra vô cùng kinh ngạc và vui vẻ.     Nhưng nghĩ tới sự tồn tại của nhóm 10 cao thủ đứng đầu nội viện như Tổ Hùng, Liễu Thanh Thừa thì mấy người đều cảm thấy còn lâu mới tới lượt mình!     Hơn nữa, xung quanh vẫn còn hàng ngàn đệ tử nội viện, trong những đệ tử này cũng có không ít những người giỏi!     Thật sự muốn tranh thì hình như họ… không có phần thắng nào cả!     Gào…     Bỗng chốc, trong sơn cốc vang lên từng hồi tiếng gầm đinh tai nhức óc.     Những con hổ Hắc Bạch Sát kia nhìn thấy đám người lại gần thì từng con giống như gà mẹ canh trứng, gầm gào về phía họ.     Nhưng điều này cũng không thể ngăn nổi hứng thú của mọi người.     “Mọi người theo ta xông lên giết chúng!”     Liễu Thanh Thừa hét lên: “Mười mấy con hổ Hắc Bạch Sát này có lợi hại đến đâu thì cũng không thắng được ưu thế về số lượng người của chúng ta”.     Liễu Thanh Thừa vừa dứt lời thì xông thẳng lên.     Gã chính là cảnh giới Linh Hải tầng 9, sắp bước vào cảnh giới Linh Đài.     Chỉ có mười mấy con hổ Hắc Bạch Sát, gã không sợ.     Thấy có người dẫn đầu, những người khác cũng lần lượt xông lên.     Những con hổ Hắc Bạch Sát đó nhìn thấy cảnh tượng này thì trong mắt chỉ mang một vẻ chết chóc thấy rõ.     Gràooo…     Một tiếng gầm lên, những con hổ Hắc Bạch Sát kia xông lên giết đám người tới không hề do dự.     Trong chớp mắt, hiện trường bắt đầu trở nên tanh mùi máu.     Từng người bị hổ Hắc Bạch Sát cắn chết, máu tươi phun khắp sơn cốc.     Những tiếng rầm rầm liên tiếp vang lên.     Trên mặt đất lúc này nhiễm đầy máu tươi.     Tổ Hùng, Liễu Thanh Thừa, Liễu Xán dẫn thủ hạ, đi vòng qua những con hổ Hắc Bạch Sát kia xông về phía Cửu Nguyên Ngọc Lộ.     “Bây giờ làm thế nào?”     Cảnh tượng này quả thật quá đẫm máu, những con hổ Hắc Bạch Sát kia không phải dễ chơi.     Đến cả Diệp Viên Viên nhìn thấy hổ Hắc Bạch Sát khủng khiếp như vậy thì cũng không khỏi đổi sắc mặt.     “Xông thẳng lên lấy thôi!”     Tần Ninh khẽ cười nói.     Vừa dứt lời, Tần Ninh đã sải bước tiến vào trong sơn cốc.     Cảnh tượng này khiến đám người Diệp Viên Viên ngây ngốc!     Xông thẳng vào lấy?     Nói đùa à?     Những con hổ Hắc Bạch Sát này không phải là đồ trang trí đâu!     Nhưng lúc này Tần Ninh đã thong thả bước từng bước lên phía trước mà không hề kiêng dè.     Diệp Viên Viên vội vàng theo sao.     Trương Tiểu Soái tặc lưỡi một cái.     “Chết thì chết, đi!”     Mấy người đi theo sau Tần Ninh đi vào chỗ sâu nhất trong sơn cốc.     Mười mấy con hổ Hắc Bạch sát, lúc này đã bị phân tách, mấy chục bóng người quấn quanh một con nhưng vẫn bị thương nặng.     Sáu người Tần Ninh cứ nghênh ngang đi vào trong sơn cốc. Những đệ tử kia lúc này làm sao mà rảnh ngăn bọn họ.     Nhưng đúng lúc sáu người lao vào, chỉ còn cách Cửu Nguyên Ngọc Lộ 10 mét thì một mùi tanh nồng nặc ngăn trước mặt mấy người họ.