Phong Thần Châu

Chương 146: Hạt sen Thanh Ngọc




  Lúc này, con rối Bàn Linh đó đứng thẳng dậy, thân thể cực lớn nhưng trước mặt Tần Ninh lại ngoan ngoãn như một con mèo con, lưng hơi cong xuống.     “Nuốt chúng xuống đi, chắc chắn ngươi có thể khôi phục được vài phần. Ta sẽ nghĩ cách để ngươi trở về trạng thái đỉnh cao!”     Tần Ninh nhẹ nhàng vẫy tay nói.     Con rối Bàn Linh kia sải bước ra ngoài, những dấu chân in sâu trên nền đất cứng ở đỉnh núi.     Những âm thanh kẽo kẹt vang lên, con rối Bàn Linh kia không ngừng nhai kỹ, dần dần, bộ giáp trên bề mặt cơ thể của nó trở nên sáng sủa rực rỡ.     Mà hơi thở lay động trong cơ thể cũng dần dần trở nên mạnh mẽ.     Hơi thở cảnh giới Linh Đài lúc đầu đã nâng lên cảnh giới Linh Luân ngay lúc này.     Tứ Linh cảnh: cảnh giới Linh Hải, cảnh giới Linh Đài, cảnh giới Linh Luân, cảnh giới Linh Phách.     Mỗi lần nâng cao cảnh giới thì cần một lượng linh khí vô cùng lớn, thiên tài địa bảo và linh thạch cũng không thể thiếu.     Nhưng con rối Bàn Linh này lại từ hơi thở bị sút xuống cảnh giới Linh Đài lúc đầu nâng thẳng tới cảnh giới Linh Luân hùng mạnh.     “Đi thôi!”     Lúc này, Tần Ninh lại lên tiếng, tiu nghỉu nói: “Tên khổng lồ nhà ngươi, hỏi thì ngươi cũng không biết, sau khi ta đi thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”.     “Không biết mấy tên nhóc thối Minh Uyên, Thiên Thanh Thạch đó thế nào, còn thằng nhóc Thanh Vân kia thì sao. Người ta không yên tâm nhất, không phải là mấy đồ tôn kia mà chính là hắn ta…”     Tần Ninh sải bước rời đi.     Đi tới bên cây sen Thanh Ngọc kia, thu lấy từng hạt sen.     Tổng cộng có mười bảy hạt, không thiếu hạt nào.     Mà lúc này, với sự xuất hiện của năm con rối, sự rung động trên đỉnh núi đã hoàn toàn biến mất.     Cảnh tượng này quá kỳ dị, không ai biết, rốt cuộc là có chuyện gì.     “Xuống rồi!”     Một giọng nói trầm thấp bỗng vang lên.     Trên đỉnh núi, bóng dáng Tần Ninh ung dung bước tới.     Sau lưng, con rối Bàn Linh mặc bộ giáp sắt màu đen, làn da ngăm đen đang bước đi ầm ầm khiến người ta cảm giác như có một ngọn núi lửa phun trào.     “Chặn hắn lại!”     Tô Triếp gằn giọng, hô lên, mấy chục bóng người phía sau nối tiếp nhau xông lên.     Mấy chục người kia, đều là cảnh giới Linh Hải tầng năm trở lên, hơi thở mạnh mẽ, từng luồng sát khí cuồn cuộn.     Mà ở Liễu Môn bên kia, lúc này một thanh niên dẫn đầu cũng bước ra.     Người này tên là Liễu Phu Á. Vốn dĩ ở trong nội viện Liễu Môn, Liễu Thanh Thừa là người lãnh đạo, nhưng bây giờ, Liễu Thanh Thừa đã chết thì gã đứng ra để dẫn đoàn đệ tử Liễu Môn.     Ở trong nội viện, người này cũng nổi danh đã lâu, nhưng vẫn luôn bị hào quang của Liễu Thanh Thừa che khuất nên không có cơ hội bộc lộ tài năng.     Nhưng lần này lại không thể không đứng ra.     Mà đồng thời, Tử Việt của hội Phương Viên, đứng thứ ba trong mười cao thủ đứng đầu nội viện, cũng đưa đệ tử của hội Phương Viên đứng ra.     Không chỉ như thế, những người khác cũng vây quanh chân núi, đợi Tần Ninh đi xuống.     “Đó là Thai Phi, đứng thứ tư nội viện!”     “Còn nữa còn nữa, An Thi Thi đứng thứ năm nội viện chúng ta. Nghe nói, An Thi Thi là thành viên của An Nhiên uyển, chính là nơi mà Linh Tử An Vũ Tình lập ra, những người tham gia đều là những cô gái đẹp!”     “Các ngươi chưa nhìn thấy Trử Thông và Đới Thắng rất ít khi lộ mặt cũng tới rồi sao? Hai người bọn họ có lúc nào đi cùng nhau đâu?”     “Lần này, mười cao thủ đứng đầu nội viện, trừ Liễu Thanh Thừa, Liễu Xán, Tổ Hùng đã chết thì còn lại đều ở đây!”     Đám đệ tử đã hoàn toàn náo động vào lúc này.     Không ngờ, ngày cuối cùng kết thúc thí luyện lại xảy ra động tĩnh lớn như thế.     Động tĩnh lớn thì cũng thôi đi mà càng không ngờ là đệ tử đứng đầu nội viện và đoàn thể học viên, lúc này đều xuất hiện.     Ánh mắt của tất cả mọi người đang nhìn về phía Tần Ninh đang thong thả đi xuống từ đỉnh núi
     Sợ là thằng nhãi này chưa biết, mình sắp chết rồi thì phải.     “Tam đệ!”     “Công tử!”     “Lão đại!”     Lúc này, Tần Hải, Diệp Viên Viên, Lục Huyền, Trương Tiểu Soái, Tuân Ngọc cũng lần lượt đi ra.     Nhìn thấy năm người, Tần Ninh khẽ cười.     “Được rồi, làm xong chuyện rồi, chúng ta đi thôi!”     Tần Ninh nhìn mấy người, thản nhiên cười nói.     “Lão đại…”     Trương Tiểu Soái kéo kéo tay áo Tần Ninh, nói thầm: “Kể cả chúng ta muốn đi thì sợ là đám này… cũng sẽ không cho chúng ta đi đâu…”     “Hử?”     Tần Ninh hơi sững người, không để tâm mà nói: “Không sao, kẻ nào ngăn cản ta, kẻ đó phải chết”.     Tần Ninh không hề để ý.     “Đứng lại!”     Bỗng nhiên, trong đám người đứng xung quanh có tiếng quát vang lên.     Tô Triếp sải bước đi ra, nói: “Tần Ninh đúng không? Giao hạt sen ngươi lấy được ra đây!”     “Ồ?”     Nghe câu nói này, Tần Ninh khẽ cười, cũng không mở miệng.     “Ồ cái gì mà ồ?”, Liễu Phu Á lên tiếng: “Ngươi giết đệ tử Liễu Môn ta, bây giờ lại cướp đồ quý mà chúng ta phát hiện được, không giao ra là muốn chết hả?”     “Muốn chết?”     Tần Ninh lắc đầu nói: “Sống mới vui, ta không muốn chết!”     “Không muốn chết thì giao ra đây!”     Đới Thắng có dáng dấp cao to đứng một bên, lúc này cũng mở lời.     Gã chính là một trong tám người đứng đầu nội viện, chỉ một Tần Ninh mà thôi, gã không thèm để vào mắt.     “Nhưng, những gì các ngươi nói không đúng lắm thì phải!”     Tần Ninh đáp lại: “Hạt sen của sen Thanh Ngọc còn đang xanh tốt trên đỉnh núi kia. Vừa rồi, lúc ta tới thì nhìn thấy đám các ngươi từng người chạy trối chết xuống núi để thoát thân”.     “Thứ đồ này là do ta mạo hiểm tính mạng mới hái được, sao các ngươi lại nói là ta cướp chứ?”     “Miệng lưỡi dẻo quẹo!”     Lúc này Trử Thông cũng hừ một tiếng rồi nói: “Trên đỉnh núi bỗng nhiên xảy ra hiện tượng lạ, vốn dĩ chúng ta đang đợi hiện tượng lạ đó biến mất rồi đi hái nhưng ngươi lại nhanh chân đến trước, còn ở đây mà nói nhăng nói cuội!”     “Vậy cũng là nói, sen Thanh Ngọc này vốn là vật vô chủ, các ngươi phát hiện ra nhưng không có bản lĩnh hái nó thì cứ ở đó mà đợi!”     “Ta mạo hiểm cả tính mạng để hái, lấy được hạt sen thì không phải là nó nên thuộc về ta sao?”     “Ngươi…”     “Nói lời thừa thãi làm gì!”     Cổ Hạt gằn giọng nói: “Không đưa thì chết, Tần Ninh, rốt cuộc là ngươi cần mạng hay là cần hạt sen?”     Lúc này, đám người bỗng giương cung bạt kiếm, sát khí cuồn cuộn.     Mấy trăm đệ tử đứng xung quanh đến từ Thiên Tử đảng, Liễu Môn, hội Phương Viên,… vây quanh rồi áp sát đi lên.     Trương Tiểu Soái toát mồ hôi hột.     Mấy gã này, rõ ràng là ép người quá đáng. Vừa rồi không dám lấy hạt sen, Tần Ninh lấy rồi thì lại cậy đông hiếp yếu, ở đây mà ra uy ép người.     Quả thật là vô liêm sỉ!     “Lão đại, huynh nói xem làm thế nào?”     Trương Tiểu Soái nói: “Mấy gã này, ai ai cũng vô liêm sỉ. Hôm nay, Trương Tiểu Soái ta có chết ở đây thì cũng phải tranh với chúng tới cùng!”     Bùm…     Trương Tiểu Soái vừa dứt lời thì Tần Ninh đã dứt khoát đập chày gỗ xuống.     “Huynh muốn chết nhưng ta không muốn chết!”     Tần Ninh cười mắng: “Một đám trẻ con ở đây ríu rít mà thôi, cái gì mà chết với không chết?”     Trẻ con…     Lục Huyền, Trương Tiểu Soái lúc này cũng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.     Họ biết, Tần Ninh đã tới cảnh giới Linh Hải tầng 9 rồi, nhưng bây giờ đang phải đối diện với mấy trăm đệ tử cảnh giới Linh Hải đó.     Mấy gã này mà vồ lên thì kể cả Tần Ninh với cảnh giới Linh Hải tầng 9 cũng không ngăn được.