Phong Thần Châu

Chương 1703: Hoàng Thể A Ngọc ư?  




 Tần Ninh cười nhạo một tiếng, sải bước ra giữa không trung.  

 

“Hỗn Nguyên Lệ Điện Pháp!”  

 

“Vạn Nguyên Lôi Hồ!”  

 

Hai tay vung ra, trong lúc đó, toàn thân từ trên xuống dưới của Tần Ninh lấp loé tia sét, như thể hội tụ thành hai cung tròn cùng nhau tập hợp.  

 

Đó cũng không phải là hai cung tròn.  

 

Mà là hàng ngàn hàng vạn tia sét tập hợp thành.  

 

“Phá!”  

 

Khẽ quát một tiếng, Vạn Nguyên Lôi Hồ trực tiếp giết ra.  

 

Âm thanh đùng đoàng tràn ngập khắp không trung.  

 

Đoàng...  

 

Một tiếng nổ trầm thấp vang lên.  

 

Hai người dường như tâm ý tương thông, một đòn này đều rất mạnh.  

 

Cùng lúc đó, ở giữa không trung, hào quang màu xanh bị ánh sét nuốt chửng.  

 

Thần Nam Vân kêu lên một tiếng đau đớn, lảo đảo lùi lại phía sau.  

 

Tần Ninh nhìn Thần Nam Vân đá ra một cước.  

 

Ánh vàng nhàn nhạt ngưng kết từ dưới chân của Tần Ninh, giống như một đôi giày vàng lúc này bước ra.  

 

 

 

Thần Nam Vân vội vàng giơ hai tay chắn phía trước.  

 

Rắc rắc rắc...  

 

Nhưng khi một cước kia rơi xuống, cánh tay của Thần Nam Vân lại phát ra tiếng kêu răng rắc vang dội, sắc mặt hắn ta trắng bệch.  

 

Giờ phút này, tất cả mọi người đều sửng sốt.  

 

Sắc mặt của Thần Nam Vân tái nhợt, hai tay lúc này buông thõng xuống.  

 

Gãy rồi!  

 

Một cước, bị Tần Ninh đạp một cước gãy cả hai tay!  

 

Cốc Tân Nguyệt đứng ở trên con rồng khổng lồ nhìn thấy cảnh này thì hơi nhíu mày.  

 

“Âm Dương Ly Hợp Kim thể, Ngọc Lôi thể, Hỗn Nguyên Lệ Điện Pháp...”  

 

Khoé miệng của Cốc Tân Nguyệt hơi cong lên.  

 

Linh quyết luyện thể như này cực kỳ bá đạo.  

 

Xem ra đời này Tần Ninh định đi con đường bá đạo hơn cả Cửu U Đại Đế rồi.  

 

Mà giờ phút này, Tần Ninh cũng không nhượng bộ, lần nữa giết ra.  

 

Hoàng Thể A Ngọc ư?  

 

Cho dù hắn mới chỉ là cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ thì đánh giết Thần Nam Vân cũng vẫn chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.  

 

Tung ra một quyền, quyền mang lấp loé.  

Lúc này Thần Nam Vân nghiến răng nghiến lợi, không còn vẻ vân đạm phong khinh nữa.