Phong Thần Châu

Chương 175: Một bức thư nhà




  “Huynh nói cái này à!”, Tần Ninh thản nhiên nói: “Lúc trước gã đánh nhau với Diệp Viên Viên, ta nhìn ta mệnh môn của gã nên dốc sức để tấn công vào mệnh môn đó. Gã bắt buộc phải phòng ngự, chỉ cần phòng ngự thì sẽ xuất hiện lỗ hổng”.     Tần Ninh nói vài câu thì cũng không nói thêm nữa.     Xong rồi?     Chỉ thế thôi?     Lúc này, mấy người hoàn toàn câm nín.     Kể cả là nhìn trúng mệnh môn thì đó là khoảng cách chín tầng đấy!     Quả thật đây là điều khiến người khác cảm thấy khó tin.     Hành động này của Tần Ninh quả thật đã đi ngược lại hiểu biết tu hành của bọn họ.     Lần này, chắc là sẽ không còn ai dám nói Tần Ninh chỉ dựa vào phụ nữ nữa rồi.     Tuy Diệp Viên Viên ở cảnh giới Linh Đài tầng 4, nhưng bây giờ xem ra cũng không phải là đối thủ của Tần Ninh!     Trước đây Tần Ninh không ra tay, thật sự là vì… lười hành động mà thôi.     “Được rồi, mỗi người tự đi tu luyện đi!”     Tần Ninh xua xua tay, rồi đi tới linh tuyền trong núi của khu 36.     Trong trận đấu này, hắn cảm nhận được dao động của linh khí trở nên linh hoạt hơn.     Tu hành sau khi nuốt Bế Hải đan phải mất một tháng mới đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng 1, quá chậm!     Nhưng, một khi kiến tạo thành công linh đài thì tiếp theo phải nâng cấp cảnh giới, dựa vào nền tảng này sẽ trở nên rất nhanh chóng.     Cộng thêm mức độ dồi dào linh khí trong khu 36 bây giờ quả thật hoàn mỹ!     Toàn khu 36, vốn chỉ để mấy người Tần Sơn, Tần Hải ở, cả khu vực rộng lớn như thế nhanh chóng yên tĩnh lại.     Nhưng học viện Thiên Thần lúc này thì lại không thể yên tĩnh được.     Sau một tháng, học viện Thiên Thần lại một lần nữa trở nên náo nhiệt.     Cũng vẫn là vì cái tên Tần Ninh!     Lần này, mọi người truyền miệng nhau, Tần Ninh là cảnh giới Linh Đài tầng 1, tấn công Trần Đông Phong cảnh giới Linh Đài tầng 9. Chuyện này đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi.     So với sự náo nhiệt trong học viện Thiên Thần thì vẫn còn một nơi cũng rất yên tĩnh.     “Tiểu thư, thư của lão gia…”     Thời gian này, Vân Sương Nhi vẫn luôn ở trong học viện Thiên Thần.     Cô ấy vốn mang thân phận hiển hách, lai lịch bất phàm, nhưng lại vì không thể tu luyện mà vô cùng buồn rầu.     Nhìn bức thư trong tay, vẻ mặt Vân Sương Nhi trở nên có chút khó coi.     “Tiểu thư, chúng ta rời gia tộc đã 3 tháng rồi, nhanh tới…”     “Ta biết rồi!”     Trên khuôn mặt xinh đẹp, thanh thuần của Vân Sương Nhi hiện lên một tia không cam lòng.     Sau đó, Vân Sương Nhi xé rách bức thư trong tay, vẻ mặt cô ấy càng trở nên khó nhìn.     Đôi bàn tay ngọc ngà siết chặt bức thư, lúc này, toàn thân cô ấy run rẩy.     “Tiểu thư…”     “Không cần an ủi ta!”     Lúc này, vẻ mặt của Vân Sương Nhi trầm xuống, trên khuôn mặt tuyệt đẹp lộ ra vẻ ảm đạm.     “Lẽ nào, ta thật sự phải gả cho gã Dương Khởi Nguyên kia sao?”     Vân Sương Nhi buồn rầu nói.     “Gã Dương Khởi Nguyên này, trừ tu vi ra thì không được nết gì, không biết lão gia nghĩ thế nào. Nói thế nào thì người cũng là công chúa một nước, sao có thể…”     “Đủ rồi!”     Vân Sương Nhi bỗng nhiên hét lên, ông lão hơi sững lại.     “Xin lỗi!”     Vân Sương Nhi chậm rãi nói: “Ông không cần đi theo, ta đi dạo trong học viện một lát”.     “Vâng!”     Lời nói vừa dứt, Vân Sương Nhi đứng dậy rời khỏi căn phòng.     Đi trên con trường trong học viện Thiên Thần, Vân Sương Nhi bỗng chốc thu hút bao nhiêu ánh mắt trông theo. Nói về nhan sắc thì Vân Sương Nhi cũng mang một vẻ nghiêng nước nghiêng thành như Diệp Viên Viên, nhưng so với vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo của Diệp Viên Viên thì Vân Sương Nhi lại giống như tiên nữ đơn thuần, thanh tú bước ra từ đóa hoa sen.     “Các ngươi nghe nói gì chưa? Trần Đông Phong bị phế rồi!”     “Thật hay đùa đấy?”     “Chuyện này ai dám bốc phét? Gã kia là người của đoàn Vân Tiêu, nghe nói “em trai” bị người ta phế rồi, mà lại còn là mệnh môn của hắn”.     “Là ai làm, ai to gan thế?”     “Nghe nói chính là Tần Ninh lần trước đứng nhất thí luyện!”     Tần Ninh?     Vân Sương Nhi nghe lời nói này thì khẽ sững người.     Bỗng nhiên, trong đầu cô ấy hiện lên bóng dáng của một thiếu niên.     Nụ cười nhàn nhạt, lời nói ngả ngớn.     “Hắn…”     Nghĩ tới lời nói của Tần Ninh, Vân Sương Nhi bỗng dừng bước.     Nhưng nghĩ tới bức thư từ nhà gửi tới, trong ánh mắt Vân Sương Nhi hiện lên vẻ kiên định.         Lúc này, Tần Ninh đang đắm mình trong linh tuyền, linh khí xung quanh nồng đậm tới mức có thể nhìn rõ.     Mà lúc này, chín đạo linh hải của hắn cũng mở ra, một đạo Linh Đài vững chãi cắm rễ
     Dần dần, linh khí trong cơ thể Tần Ninh ùn ùn tụ lại.     Sóng khí mạnh mẽ, từng tầng lại từng tầng gột rửa cơ thể của hắn.     Mà trong cơ thể, vị trí cửa thứ hai, trong linh hải xoay tròn kia dần ngưng tụ một đạo Linh Đài, lột xác.     “Tụ!”     Lúc này, Tần Ninh gằn lên một tiếng, thu hút linh khí dồi dào, từng luồng linh khí bị nén tới cực hạn, kiến tạo linh đài, tích lũy từng tầng.     Theo thời gian biến hóa, linh đài dần dần cắm rễ, từ trong miệng Tần Ninh phả ra một hơi khí đục.     “Nén chặt linh hải, kiến tạo linh đài, tạo nên linh đài ổn định nhất, làm được bước đầu, quả nhiên phía sau đơn giản hơn nhiều”.     Lúc này, Tần Ninh đứng dậy, vốn dĩ quần áo đang ướt cũng dần dần được hong khô.     Đó không phải là ngâm nước, là linh khí quá dồi dào, tụ thành linh khí lỏng, bám lên quần áo.     “Công tử!”     Lúc này, Diệp Viên Viên đang yên lặng trông nom.     “Sao thế?”     “Vân Sương Nhi tới rồi!”     Đôi mắt đẹp của Diệp Viên Viên nhìn Tần Ninh, như muốn nhìn xem từ trong đôi mắt Tần Ninh có ý tứ gì không.     Chỉ là nghe lời nói này, Tần Ninh lại không có cảm xúc gì.     Nhìn thấy vậy, Diệp Viên Viên không biết tại sao lại thở phào một hơi ở đáy lòng.     “Xem ra, lạc đường cũng biết quay lại rồi!”     Tần Ninh khẽ cười, nói: “Đi!”     “Vâng!”     Đi theo phía sau Tần Ninh, nàng có thể cảm nhận được, thực lực của Tần Ninh lại tăng lên một bậc.     Diệp Viên Viên hiểu rằng, thực lực của Tần Ninh không thể dựa vào cảnh giới để đánh giá.     Tần Ninh gần như không điên cuồng theo đuổi nâng cấp cảnh giới, mà muốn nâng cấp một cách tinh tế, tỉ mỉ nhất.     Mà tuy tốc độ nâng cấp cảnh giới của nàng dựa vào tu hành hoàng thể, một công đôi việc, nhưng nói về thực lực thì không phải là đối thủ của Tần Ninh.     Chiến đấu, giác ngộ và tu hành của Tần Ninh quá lão luyện.     Trở về bên ngoài sân nhỏ, quả nhiên có một bóng người yêu kiều đang đứng đó, lộ ra vẻ chờ đợi thấp thỏm.     Đó chính là Vân Sương Nhi!     Hôm nay, Vân Sương Nhi mặc một áo choàng dài màu xanh nhạt, ôm lấy thân hình thon thả, đường cong tinh tế tuyệt mỹ.     Vân Sương Nhi cũng mới 17 tuổi như Diệp Viên Viên, hai người đều mới đến tuổi thanh xuân chớm nở.     Tần Ninh cảm thấy, có hai mỹ nhân tràn đầy nhựa sống thế này thì vừa hay có thể thúc đẩy bộ dạng lười nhác của người cổ như hắn.     Ừ, chính là như thế, tuyệt vời!     “Vân tiểu thư!”     Nhìn thấy Vân Sương Nhi, Tần Ninh khẽ cười.     “Tần công tử!”     Vân Sương Nhi nhìn thấy Tần Ninh đi tới thì trong lòng lại có vài phần do dự.     “Thế nào? Nghĩ xong rồi chứ?”     Tần Ninh cười nhàn nhạt nói: “Làm tì nữ bên cạnh ta quả thật không tệ đâu, đúng không, Viên Viên?”     Nghe lời nói này, Diệp Viên Viên nhìn Tần Ninh, vẻ mặt vẫn lạnh băng như thế chứ không nói thêm gì.     “Khụ khụ…”     Đối với vẻ mặt đó, Tần Ninh ho khan nói: “Nói đi, có chuyện gì?”     “Ta sẵn lòng làm một tì nữ theo hầu công tử!”     Lúc này, Vân Sương Nhi lên tiếng ngay.