Phong Thần Châu

Chương 259: Địa bàn của ta, quy tắc của ta




               Đám người đó mặc y phục màu tím, khí tức vô cùng cường đại.  

             Khi Vân Khánh Tiêu nhìn thấy người dẫn đầu, ông ta liền giật mình: "Thượng quốc Thiên La, La Vĩnh Thịnh!"  

             Thượng quốc!  

             Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của mọi người đều trở nên căng thẳng.  

             Trên toàn bộ Cửu U đại lục có hàng ngàn đế quốc, nhưng thượng quốc thì chỉ có số lượng chưa tới một trăm.  

             Mỗi một thượng quốc đều có cường giả cảnh giới Địa Võ từ tầng 1 đến tầng 5 trấn giữ.  

             "Tiếp tục đi các vị, ta chỉ đi ngang qua thôi".  

             La Vĩnh Thịnh, với tư cách là nguyên soái của thượng quốc Thiên La, lúc này quét mắt qua mọi người bên dưới, nhưng chỉ khẽ mỉm cười, như thể lão ta không có ý định tham gia vào cuộc chiến giữa các đế quốc.  

             Vô Song Vương vội vàng nói: "La Vương, đế quốc Bắc Minh coi trời bằng vung, nên tiêu diệt càng sớm càng tốt..."  

             "Vô Song Vương, ngươi nghĩ sao vậy, các ngươi muốn làm gì là chuyện của các ngươi, chỉ là một đế quốc Bắc Minh nhỏ nhoi, thượng quốc Thiên La ta thật sự không có hứng thú".  

             La Vĩnh Thịnh không quan tâm, nói tiếp: "Các ngươi muốn đánh thì cứ tiếp tục đánh, hôm nay ta chỉ muốn đi qua đầu cầu của hoàng cung Bắc Minh, tiến vào Huyền Minh đại trận".  

             La Vĩnh Thịnh vừa dứt lời đã phóng đi, vốn chẳng thèm để ý đến ai.  

             Thượng quốc đối với đế quốc mà nói, thì chính là một sự tồn tại siêu việt.  

             Bất kể là đế quốc Bắc Minh, đế quốc Thái Ất, hay thậm chí là đế quốc Vô Song và đế quốc Vân Lam – nhóm mười đế quốc hàng đầu, thì trong mắt của lão ta đều chỉ là đám trẻ ranh đang gây hấn, không có gì đáng để quan tâm.  

             Mục đích chính của chuyến viếng thăm này không phải là sự tranh chấp giữa các đế quốc, mà là Huyền Minh đại trận bên dưới đế quốc Bắc Minh.  

             Đó chính là bảo tàng được Minh Uyên đại đế và viện trưởng Thiên Thần tốn rất nhiều công sức xây dựng nên.  

             Cơ hội này, tuyệt đối không thể bỏ qua.  

             La Vĩnh Thịnh nhìn đám đông bên dưới, rồi đi thẳng về phía đầu cây cầu cầu vồng.  

             "Đứng lại đó!"  

             Một giọng nói không nhanh không chậm bỗng cất lên: "Ông lớn mật thật đấy, ai cho phép ông tiến vào từ nơi này?"  

             Lời nói vừa dứt, trong khoảnh khắc, toàn bộ hiện trường im phăng phắc.  

             La Vĩnh Thịnh dừng lại, khóe miệng hơi nhếch lên.  

             "Thú vị, thú vị..."  

             La Vĩnh Thịnh đã không còn vội vàng tiến vào bên trong Huyền Minh đại trận nữa.  

             Vô Song Vương, Thái Ất Huyên, Đằng Ứng Nguyên nhìn thấy cảnh này mà vui mừng.   

             Tần Ninh đang tự tìm cái chết.  

             Giống như một con linh cẩu nhìn thấy sư tử dũng mãnh, không những không chịu thua, mà khi sư tử quá lười để ý đến nó, nó còn cố chấp vồ vài cái.  

             Đây hoàn toàn là hành động tự tìm cái chết.  

             Tần Ninh bây giờ cũng đang hành động y như vậy.  

             La Vĩnh Thịnh nhìn xoáy vào Tần Ninh, cười nhạt nói: "Nhóc con, đừng tưởng rằng ngươi học được mấy loại bí pháp kỳ quái thì có thể hô phong hoán vũ ở đây”.  

             "Ta không tham gia với các ngươi là vì ta không thèm để ý, ngươi... đừng tự tìm cái chết".  

             "Vậy ta cũng hy vọng ông chớ tự tìm đường chết".  

             Tần Ninh hờ hững nói: "Lối vào Huyền Minh đại trận được chia làm hai, một cổng là của học viện Thiên Thần, một cổng là của hoàng cung Bắc Minh. Cổng này thuộc về quyền quản lý của hoàng cung Bắc Minh, ông nên đi qua cổng bên kia đi".  

             La Vĩnh Thịnh bật cười giễu cợt: "Ta đã đến đó rồi, cổng kia đầy rẫy nguy hiểm. Có hai cổng chính, một cổng sinh, một cổng tử, mà cổng đó chính là cổng tử. Không phải là ta không thể vào được, nhưng muốn vào từ đó phải trả giá rất nhiều".  

             "Ta đi cổng này, tỏ ra ôn hòa như thế đã là tốt với các ngươi lắm rồi, ngươi cũng đừng tự mình tìm chết".  

             "Lời của ta vẫn như vậy, ta không thích nói hai lần, cổng này chỉ có hoàng thất Bắc Minh mới được vào, còn những người khác, cút!"  

             Tần Ninh vẫn dửng dưng nói.  

             Tất cả mọi người nghe xong đều sững sờ.  

             Tần Ninh thật sự muốn... tìm chết?  

             Kia là ai chứ? Chính là La Vĩnh Thịnh!  

             Nguyên soái cao nhất của thượng quốc Thiên La, là đệ đệ ruột của đương kim quốc chủ thượng quốc Thiên La.  

             Trong số các chức vị thần tử cấp cao, thì vị thần tử này chính là người có chức vị cao nhất tại thượng quốc Thiên La.  

             Cộng toàn bộ thực lực của đế quốc Bắc Minh lại cũng chưa chắc bằng một mình La Vĩnh Thịnh.  

             Tên nhóc này sẽ hoàn toàn đẩy đế quốc Bắc Minh vào ngõ cụt.  

             Minh Ung và Thiên Ám cũng âm thầm sợ hãi.  

             Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ thì ngược lại, thần thái vẫn không thay đổi.  

             Tuy rằng thực lực của đế quốc Vân Lam không mạnh bằng thượng quốc Thiên La, nhưng đối với Tần Ninh, hai vị tổ tiên của họ đã dặn dò bọn họ rất kỹ lưỡng.  

             Lời nói của hắn chính là thánh chỉ, chỉ cần tuân theo là được.  

             "Được lắm, ha ha..."  

             La Vĩnh Thịnh cười to, nói: "Không tệ không tệ, đã lâu rồi ta không gặp được một tên nhóc không biết trời cao đất dày như ngươi, đã như vậy... ta liền tiêu diệt!"  

             La Vĩnh Thịnh trực tiếp xuất thủ, lão ta phất tay.  

             Trong lòng bàn tay của lão ta xuất hiện một đạo Thiên La chưởng ấn, phóng thẳng xuống dưới.  

             "Cẩn thận!"  

             Hai huynh đệ Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ cũng đã ra tay ngăn cản.  

             “Các ngươi cản không được đâu!”, Vô Song Vương lúc này bật cười thành tiếng, nhanh chóng phóng ra ngoài.  

             Lão ta có thể thấy được, kẻ lãnh đạo ở đây chính là Tần Ninh.  

             Mặc dù Tần Ninh chỉ là một tên nhóc 16, 17 tuổi, nghe có vẻ khó tin, nhưng thực tế là như vậy.  

             Giết chết Tần Ninh, những kẻ còn lại chỉ còn là rắn mất đầu.  

             Thấy vậy, Tần Ninh cũng phất tay áo, hừ lạnh nói: "Rốt cuộc là ai mới không biết trời cao đất dày đây?"  

             "Kiếm tới!"  

             "Trục hạ!"  

             "Linh xuất!"  

             "Mai đóng!"  

             Chỉ cần hô lên mấy chữ đơn giản, thì ngay lập tức, tiếng kiếm khí xé gió đã vang lên.  

             Đồng thời, trục Bạch Hổ cũng hạ thẳng từ trên trời xuống mặt đất.  

             Cùng lúc đó, những chiếc lông Chu Tước cũng đang xé gió phóng tới.  

             Tứ Tượng Thánh Trụ đã được kích hoạt toàn bộ, hướng về phía La Vĩnh Thịnh nghiền nát.  

             Ầm ầm...  

             Bốn đòn công kích cùng một lúc, đừng nói là La Vĩnh Thịnh chỉ có cảnh giới Địa Võ tầng 2, ngay cả cường giả có cảnh giới Địa Võ tầng 5 cũng sẽ không thể nào chống lại nổi.  

             Trong nháy mắt, toàn thân La Vĩnh Thịnh đều đã bị đả thương, máu huyết văng tung tóe.  

             Cảnh tượng này khiến mọi người sửng sốt.  

             Cái quái gì vậy?  

             “Tứ Tượng Thánh Trụ... là Tứ Tượng Thánh Trụ!”, một lão già đột nhiên rống lên: “Truyền thuyết là có thật. Năm xưa viện trưởng học viện Thiên Thần Thiên Thanh Thạch đã dựng nên Tứ Tượng Thánh Trụ, uy lực vô cùng".  

             Lão già đó trông vô cùng kinh hãi.  

             "Dưới cảnh giới Địa Võ, một trụ giết chết, dưới cảnh giới Địa Võ tầng 5, không kẻ nào có thể chạy thoát".  

             Lão già càng nói càng hoảng loạn.  

             La Vĩnh Thịnh lúc này cũng đã bắt đầu hoảng sợ.  

             Lão ta không ngờ rằng truyền thuyết là có thật, càng không ngờ Tần Ninh thực sự có thể mở ra Tứ Tượng Thánh Trụ.  

             Tên nhóc này có lai lịch như thế nào?  

             "Bây giờ tin cũng không muộn".  

             Tần Ninh hừ một tiếng, kiếm Thanh Long, trụ Bạch Hổ, lông Chu Tước và mai Huyền Vũ lại đồng loạt công kích.  

             Năng lượng bùng nổ quét sạch mọi thứ.  

             "Á…"  

             Ngay lập tức, một tiếng hét vang lên.  


             Trong nháy mắt, kiếm Thanh Long đã thu nhỏ lại cỡ một thanh linh kiếm bình thường, chém thẳng xuống một đường.  

             Phụt…  

             Thanh trường kiếm đã đóng đinh La Vĩnh Thịnh xuống mặt đất ngay lập tức, thậm chí uy lực của nó còn khiến cho cơ thể đang run rẩy của La Vĩnh Thịnh hoàn toàn vỡ nát.