Phong Thần Châu

Chương 260: Dược Vương đỉnh




               Trong tích tắc, tất cả mọi người đều dừng tay lại.  

             Cả hoàng đế Minh Ung và viện trưởng Thiên Ám lúc này đều trợn mắt há hốc mồm.  

             Bí mật của Tứ Tượng Thánh Trụ, bọn họ thân là hậu duệ của Minh Uyên đại đế và viện trưởng Thiên Thanh Thạch nên đương nhiên đều hiểu rõ.  

             Tuy nhiên, họ không biết rõ Tứ Tượng Thánh Trụ này có sức mạnh như thế nào.  

             Hôm nay, thật không ngờ, Tứ Tượng Thánh Trụ lại có thể giết chết cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 2 một cách dễ dàng như vậy.  

             Khó trách Tần Ninh lại bình tĩnh.  

             Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều dừng tay lại, nhìn xung quanh, trợn mắt hốc mồm.  

             “Đầu cầu hoàng cung này chỉ có người của đế quốc Bắc Minh mới có thể tiến vào. Nếu những kẻ khác muốn vào thì cứ tự liệu xem bản thân có chịu nổi Tứ Tượng Thánh Trụ do viện trưởng Thiên Thần để lại năm xưa hay không!”  

             Tần Ninh hừ một tiếng, giọng nói truyền ra khắp đại điện, rền vang như tiếng sấm.  

             Mọi người xung quanh đều im lặng.  

             Một số cao thủ của các đế quốc nãy giờ vẫn âm thầm theo dõi, giờ phút này đều trầm mặc.  

             Ở trên Cửu U đại lục, các cấp bậc được phân chia rõ ràng.  

             Cấp bậc đứng đầu chính là cương quốc, mạnh mẽ uy vũ, có cường giả cảnh giới Địa Võ từ tầng 5 đến tầng 9 trấn giữ.  

             Thượng quốc thì sở hữu rất nhiều cao thủ cảnh giới Địa Võ từ tầng 1 đến tầng 5.  

             Về phần đế quốc, ngoại trừ mười đế quốc đứng đầu, thì thực lực mạnh nhất của người trấn giữ các đế quốc khác chỉ là cảnh giới Linh Phách tầng 9.  

             Chỉ có mười đế quốc đứng đầu là có cao thủ cảnh giới Địa Võ trấn giữ.  

             Giờ phút này, Tứ Tượng Thánh Trụ thậm chí còn có thể chém chết tươi một cao thủ cảnh giới Địa Võ tầng 2, vậy thì kẻ nào còn dám chống đối nữa?  

             Không phục?  

             Thi thể của La Vĩnh Thịnh vẫn còn nằm ở đó, còn chưa kịp nguội!  

             “Chém chết hai kẻ không có mắt này cho ta”.  

             Tần Ninh ra lệnh, Vân Khánh Tiêu cùng Vân Khánh Ngữ liền ra tay hạ sát Xích Thiên Khung và Huyền Dương Không.  

             Cảnh giới Địa Võ xuống tay với cảnh giới Linh Phách, căn bản chẳng có gì khó khăn.  

             Tiếng thét vang lên, hai vị hoàng đế ngay lập tức tắt thở.  

             Hai mắt của Vô Song Vương lúc này đỏ ngầu những tơ máu.  

             Thật quá khủng bố!  

             Truyền thuyết về Tứ Tượng Thánh Trụ là có thật.  

             Nhưng bây giờ, người triệu hồi Tứ Tượng Thánh Trụ lại chính là Tần Ninh, một thanh niên hình như chỉ mới 16, 17 tuổi.  

             Thực sự không thể nào tin được.  

             “Chúng ta đi!”  

             Vô Song Vương phất tay hiệu lệnh, lập tức muốn trốn ra ngoài.  

             “Đi?”  

             Tần Ninh lãnh đạm nói: “Ta đã cho các người đi chưa?”  

             Lời này vừa nói ra, thân thể của Vô Song Vương đã run lên.  

             “Tần Ninh, ngươi đừng quá đáng”.  

             Vô Song Vương quát lên dữ dội: “Đế quốc Vô Song của ta là một trong mười đế quốc hàng đầu, hậu duệ của thiên tướng Vô Song. Ngươi dám giết La Vĩnh Thịnh chính là đã gây ra rắc rối khủng khiếp cho đế quốc Bắc Minh rồi”.  

             “Rắc rối khủng khiếp?”  

             Tần Ninh liếc nhìn Vô Song Vương, cười nói: “Ta đã nói rồi, cho dù là đế quốc, thượng quốc hay thậm chí là cương quốc, thì trong mắt ta vẫn không đáng nhắc tới!”  

             “Hừm, ngươi cho rằng đế quốc Vô Song của ta kém hơn thượng quốc Thiên La sao?”  

             Vô Song Vương vẫn tự kiêu nói: “Đế quốc Vô Song ta được thiên tướng Vô Song lão tổ truyền thừa xuống, chỉ xét về điểm này thì thượng quốc Thiên La còn kém xa!”  

             Tần Ninh lại liếc nhìn Vô Song Vương.  

             “Ta lười cùng ông nói chuyện dài dòng quá, vẫn là câu nói cũ, ta không muốn lặp lại”.  

             Tần Ninh chắp tay sau lưng, chậm rãi nói: “Ông cho rằng ta không dám giết hậu nhân của thiên tướng Vô Song sao?”  

             “Tần Ninh, ngươi quá tự phụ”.  

             Vô Song Vương phẫn nộ, sát khí dần dần nổi lên.  

             “Ngươi thật sự cho rằng hôm nay bản vương sợ ngươi sao?”  

             Vô Song Vương toàn thân tràn ngập sát khí, cả người mang theo khí tức vô song.  

             Dường như lão ta đã vô cùng phẫn nộ.  

             “Tuy ngươi có thể nắm trong tay Tứ Tượng Thánh Trụ, nhưng ngươi thật sự cho rằng đế quốc Vô Song ta không có bối cảnh gì sao?”  

             Vô Song Vương trực tiếp bước ra ngoài, lúc này không còn muốn chạy trốn nữa.  

             Tần Ninh phất tay, tứ linh của Tứ Tượng Thánh Trụ lại bị kích động.  

             “Kiếm tới!”  

             Chỉ với một cái phất tay, kiếm Thanh Long ngay lập tức xé gió lao về phía Vô Song Vương.  

             Một thanh kiếm này là đủ để giết chết Vô Song Vương.  

             “Thiên địa Vô Song là duy nhất, ta dùng máu mình triệu hồi thiên đỉnh!”  

             Lời nói vừa dứt, Vô Song Vương vung hai tay ra.  

             Keng...  

             Thanh âm leng keng vang lên, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện những vết nứt.  

             Kiếm khí bị chấn động, không thể tiến thêm được nữa.  

             Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vô Song Vương.  

             Vô Song Vương cảnh giới Địa Võ tầng 2, đã chống lại được sự tấn công của Tứ Tượng Thánh Trụ.  

             Điều này thực sự không thể tin được.  

             Trận động đất lớn khiến cho mặt đất nứt ra, từng tiếng ầm ầm vang lên, trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều cảm giác được khí tức kinh người đan tràn ra.  

             Những dao động này vô cùng khủng khiếp, không thể nào lường trước được.  

             Khí tức chèn ép như núi cao vạn trượng, khiến cho người ta không thể nảy sinh chút ý nghĩ phản kháng nào.  

             Tần Ninh hơi híp mắt lại, nhìn về phía cái đỉnh khổng lồ đang chặn kiếm Thanh Long.  

             “Dược Vương đỉnh!”  

             Khóe môi Tần Ninh hơi nhếch lên.  

             Lúc này, đám người kia cũng bắt đầu kinh hô.  

             Các đế quốc xung quanh lặng người theo dõi cuộc đối đầu.  

             Mấy lão già không khỏi cảm thán: “Đây là Dược Vương đỉnh của đế quốc Vô Song!”  

             “Linh khí ngũ phẩm đỉnh cấp, Dược Vương đỉnh, tương truyền đã được Dược Vương dùng khi còn chưa nổi danh!”  

             “Nghe nói Minh Uyên đại đế và viện trưởng Thiên Thần đã thu được nó, sau đó khi sắc phong 3 hoàng, 7 vương, 9 soái, 18 thiên tướng, Minh Uyên đại đế đã mang Dược Vương đỉnh uy danh hiển hách ban cho thiên tướng Vô Song.  

             Một số cao thủ cảnh giới Linh Phách thế hệ trước đều đang bàn luận sôi nổi.  

             Thứ đó chính là Dược Vương đỉnh.  

             Những lời đồn đại về nó chưa bao giờ ngừng trong hàng vạn năm qua.  

             Có vẻ như đế quốc Vô Song vẫn luôn giữ gìn Dược Vương đỉnh.  

             Đây là linh khí ngũ phẩm do chính Minh Uyên đại đế ban tặng, vượt xa so với linh khí ngũ phẩm thông thường.  

             Trên toàn bộ Cửu U đại lục, cho dù là đế quốc, thượng quốc hay cương quốc, sỡ hữu được linh khí ngũ phẩm đều là chuyện hiếm thấy.  

             Về phần linh khí lục phẩm, e rằng chỉ có những tồn tại đỉnh cấp như tứ đại tông môn mới có thể sở hữu được.  

             Dược Vương đỉnh này là linh khí ngũ phẩm, tuyệt đối ngang hàng với kiếm máu Sinh Tử.  

             Đây chính là thuận lợi của hậu nhân thiên tướng Vô Song, tổ tiên bọn họ được Minh Uyên đại đế và viện trưởng Thiên Thần ban thưởng, có nội tình thâm hậu.  

             Chỉ riêng điều này cũng đã khiến cho các thượng quốc không thể sánh bằng.  

             Vô Song Vương lúc này cười rộ lên: “Nhãi ranh Tần Ninh, đây chính là do ngươi tự tìm chết”.  


             “Dược Vương đỉnh dùng để luyện đan, không phải để cho ông cầm ra đối địch”.  

             Tần Ninh chậm rãi nói: “Linh khí này ẩn chứa đế uy, để cho đế quốc Vô Song các người giữ lâu như vậy, đúng là phí phạm giá trị của nó”.  

             Lời này vừa nói ra, hiện trường liền trở nên náo động.