Phong Thần Châu

Chương 268: Lên núi




Tần Ninh lúc này lại bình thản đứng yên.     “Cảnh giới Linh Luân tầng chín…”     Tần Ninh khẽ cười nói: “Hiệu quả của vách Luyện Thể đã kích thích tiềm năng của Hoàng thể, phối hợp với Cửu Chuyển Ngọc Thân quyết thì cũng coi như tạm đạt tiêu chuẩn!”     Vân Sương Nhi ở bên cạnh nghe được những lời này thì loạng choạng suýt ngã xuống đất.     “Cũng tạm đạt thôi sao? Công tử người có đang thực sự nghiêm túc không vậy?”, Vân Sương Nhi cong môi nói: “Con đường tu hành này, từ trước đến nay đều cần làm đâu chắc đấy, sao có thể trong thời gian nửa ngày mà trực tiếp đột phá thăng cấp mấy tầng cảnh giới được chứ?”     “Đây cũng quá khoa trương rồi…”     “Khoa trương sao?”     Tần Ninh cười nói: “Nếu như là ta, vậy thì sẽ rất khoa trương, không phải là Linh thể, không phải thể chất đặc biệt, càng không phải võ giả Tinh Mệnh mà trong chớp mắt thăng cấp mấy tầng cảnh giới mới thật là không thể tin được!”     “Nhưng Viên Viên là Hoàng thể, hơn nữa lại là Cửu Chuyển Linh Lung thể trong các loại Hoàng thể”.     “Cửu Chuyển Linh Lung thể ngưng tụ chín vòng, một người tu luyện thì tốc độ có thể sánh với chín người”.     Tần Ninh chậm rãi nói: “Tu vi của Viên Viên một khi thăng cấp thì tốc độ sẽ rất nhanh!”     Lời này vừa thốt ra, Vân Sương Nhi vô cùng hâm mộ.     Linh thể, Thánh thể, Vương thể, Hoàng thể, Đế thể cùng với Thần thể trong truyền thuyết đều thể thân thể trời sinh, từ lúc sinh ra đã là định tính, đây là một món quà trời cho, người khác hâm mộ cũng chẳng làm gì được.     “Cô cũng không cần phải hâm mộ!”, Tần Ninh chầm chậm nói: “Hỗn độn thể không thua kém gì so với Hoàng thể, cho dù Viên Viên là Cửu Chuyển Linh Lung thể, hỗn độn thể của cô còn phải mạnh hơn cô ấy”.     Vân Sương Nhi cúi đầu nói: “Ta đâu có cảm thấy mình mạnh như vậy...”     “Sao thế? Không tin công tử à?”. Tần Ninh cười nói: “Đợi khi đến chỗ đó, cô sẽ biết cơ thể của mình đáng sợ như thế nào!”     Lúc này, trên mặt Tần Ninh xuất hiện một nụ cười.     Hỗn độn thể - tuyệt thế thể chất của kỷ nguyên trước. Ở kỷ nguyên này, trừ phi là gặp được hắn, nếu không bảo vật trời ban thật sự sẽ bị chôn vùi.     Vân Sương Nhi đang tràn đầy khao khát.     Cô ấy có thể tu hành đã là chuyện vừa lòng thỏa ý rồi.     Mà giờ đây, dường như vẫn còn cơ hội để cô ấy trở nên mạnh mẽ như Diệp Viên Viên, điều này khiến cô ấy càng mở cờ trong bụng.     Ầm…     Lúc này, Diệp Viên Viên lấy một địch năm, roi dài trong tay gào thét quất ra.     Từng roi được quất ra, năm bóng người đang né tránh một cách thảm thiết.     Thân là người đã có cảnh giới Linh Luân tầng chín, vậy mà hiện giờ lại đang bị một con nhóc tì chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi quất đánh.     Lão Lạc lúc này, trong lòng tràn đầy uất ức khó chịu.     “Viên Viên đừng lãng phí thời gian nữa!”     Tần Ninh lên tiếng nói.     Nghe vậy, Diệp Viên Viên liền hạ thủ mạnh tay thêm một bậc.     “Đáng chết, con nhãi này, không ngờ vẫn còn chưa thi triển hết toàn bộ sức mạnh!”, lửa giận trong lòng lão Lạc tích tụ lại, ông ta suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.     Diệp Viên Viên vẫn chưa thi triển hết toàn bộ sức mạnh.     “Liệt Phong Linh Trảo!”     Móng vuốt giương ra, lão Lạc bước về trước, hai tay biến thành móng vuốt, đột nhiên tóm lấy bốn người xung quanh mình.     Ầm ầm ầm…     Bốn bóng người kia mất kiểm soát, trực tiếp bay thẳng đến chỗ Diệp Viên Viên.     Lúc này, lão Lạc không hề chần chờ mà trực tiếp xoay người, lập tức tháo chạy khỏi nơi này.     Trong chớp mắt, Diệp Viên Viên cũng sững người.     Chạy rồi!     Vào thời khắc quan trọng, lão già này lại để cho đồng bọn chịu chết thay rồi cứ vậy mà chạy trốn.     Diệp Viên Viên thu thân về.     “Công tử!”     “Chạy rồi thì thôi vậy!”     Tần Ninh khua tay nói: “Dù sao cũng ở Vạn Linh vực, trốn được nhất thời cũng không tránh được cả đời.”     “Đế quốc Tuyên Vũ, hậu nhân của Vũ Ảnh thiên tướng sao…”     “Xem ra những kẻ này còn mạnh hơn so với con cháu của Minh Uyên đại đế nữa...”     Khóe miệng Tần Ninh hơi nhếch lên.     Diệp Viên Viên nhàn nhạt nói: “Thực ra, công tử có điều không biết”.     “Năm đó, Minh Uyên đại đế và viện trưởng học viện Thiên Thần đều là hai nhân vật phi thường, sắc phong ba hoàng, bảy vương, chín soái và mười tám thiên tướng, phân đất phong hầu cho bọn họ làm các nước chư hầu”.     “Sau khi hai người Minh Uyên đại đế và viện trưởng học viện Thiên Thần mai danh ẩn tích, hoàng triều Bắc Minh vẫn luôn rất hưng thịnh. Cho đến khi những nước chư hầu này, bắt đầu có tâm làm phản, hoàng triều Bắc Minh cũng dần dần tan rã”.     “Hoàng triều Bắc Minh sụp đổ, nhưng những nước chư hầu này lại vẫn không ngừng lớn mạnh lên”.     “Trên Cửu U đại lục, mọi người đều nói chính gia tộc hậu nhân của ba hoàng, bảy vương đều đang ngấm ngầm toan tính, nuốt chửng hoàng triều Bắc Minh nên mới có cục diện hôm nay”
     Cục diện hôm nay!     Đế quốc Bắc Minh lụi bại, nhưng con cháu của ba hoàng và những người khác lại không ngừng hưng thịnh, tạo nên đế quốc, thượng quốc, thậm chí là cương quốc.     Tần Ninh xua tay nói: “Ăn vào làm sao thì nôn ra như vậy”.     “Đám hậu nhân đám bắt nạt hai tên tiểu tử thối Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch, ta không nuốt trôi!”     Đối với sự suy tàn của hoàng triều Bắc Minh, ngay từ đầu Tần Ninh quả thực là đã tức giận vì đám người đó không biết đấu tranh.     Nhưng suy cho cùng, đó cũng là hậu nhân của đồ đệ và đồ tôn của mình, hắn không thể giương mắt đứng nhìn hai người họ bị người khác giẫm dưới chân.     Sau này, nếu gặp lại hai tên tiểu tử thối Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch, thân làm sư tổ, hắn cũng không thể buông bỏ sĩ diện.     “Đi thôi!”     Tần Ninh lại nói: “Đến nơi tiếp theo!”     Ba bóng người trực tiếp xuất phát.     Vũ Trình Anh chết, lão Lạc tháo chạy chẳng qua là vì muốn đi mật báo tin tức.     Ở trong Vạn Linh vực này, Tần Ninh thật sự không sợ gì cả.     Nếu như kẻ nào không có mắt xông đến thì làm thịt là được.     Ba bóng người, lúc này tiếp tục tiến về phía trước.     Vạn Linh vực được chia thành bốn khu vực, núi Bắc Uyên chính là một trong bốn khu vực.     Sau khi bước xuống đường, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ngạc nhiên khi phát hiện, xung quanh vốn không có bất kì linh thú nào qua lại.     Hai cô gái đều hiểu rằng không phải là ở đây khan hiếm linh thú mà là do con đường Tần Ninh lựa chọn, điều hắn muốn là tránh linh thú nơi này.     Lúc đi trên đường, cách nhau hàng trăm mét liền có thể nhìn thấy rất nhiều linh thú.     Nhưng đám linh thú đó đối với bọn họ lại như không nhìn thấy họ.     Kiến thức của Tần Ninh khiến hai người càng thêm kinh ngạc.     Diệp Viên Viên kích động nhiều nhất.     Trước đây, khi ở sâu trong dãy núi Lăng Vân, Tần Ninh như đang đi dạo trong vườn hoa của nhà mình, hiện giờ cũng vậy.     Tần Ninh quá kì quái!     Trên đường, Tần Ninh đi giữa núi rừng, thoải mái tự đắc không giống như xông vào nơi nguy hiểm, mà giống như đang đi ngao du vậy.     Từ từ, Tần Ninh dừng lại.     “Đến rồi!”     Nhìn ngọn núi phía trước mặt, Tần Ninh khẽ mỉm cười.     “Đây là nơi nào?”     Hai ngươi Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này đều sững người.     Ngọn núi trước mặt cao gần ngàn mét, mà trên đỉnh núi lại đang bị từng luồng khí đen vây quanh.     Nơi này nhìn có vẻ chẳng ăn nhập gì với toàn bộ Vạn Linh vực, có phần tối tăm rối loạn.      “Lên núi!”     Tần Ninh không nhiều lời, bước lên trên.     Ba bóng người leo lên đỉnh núi.     Mà lúc này, dưới chân núi tối tăm rối loạn kia, một nhóm người ngựa lại đang yên lặng chờ đợi.     “Nguyên Chính, lời ngươi nói là thật hay giả vậy?”     Một thanh niên mặc trường sam màu xám tro, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Nơi này có sương mù lượn lờ, thật sự sẽ có Tịnh Linh Đằng sao?”     “Này này, Mộc Vũ, ngươi không tin à, ta đã tận mắt nhìn thấy đó!”     Nguyên Chính - người tóc ngắn đang mặc đồ xanh kia cười hi hi nói: “Tịnh Linh Đằng, gột tẩy Linh Đài, nối liền Linh Luân, càng có thể luyện chế thành linh đan tam phẩm Tịnh Linh Thanh đan nữa đó!”      “Ta nghĩ giá trị này, ngươi và ta đều hiểu rõ chứ?”     “Nhưng nơi này ma khí lượn lờ, nhìn một cái là biết không phải là nơi bình thường, chúng ta làm sao đi lên chứ?”     Nguyên Chính lại nói: “Chẳng lẽ bất chấp mà xông vào? Ai biết bên trong rốt cuộc là cảnh tượng gì chứ!”